Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Họp phụ huynh học sinh : Dân chủ, công khai và rất chuyên nghiệp



                                Hp ph huynh hc sinh :
      Dân chủ- Công khai và rất chuyên nghiệp

            Đầu năm học mới, con gái, con trai ríu rít sang nhà nhờ ông đi họp phụ huynh cho cháu . Nội dung họp trường nào cũng na ná giống nhau nên  không ghi chép  vẫn nhớ rõ  về nhà thông báo lại cho các con :
            Này nhé ,  giáo viên chủ nhiệm thông báo thành tích của nhà trường được cấp nào khen, bao nhiêu thầy cô đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua, giáo viên dạy giỏi các cấp. Bao nhiêu học sinh giỏi, học sinh tiên tiến. Thành tích nào tỷ lệ phần trăm cũng hai chữ số, thậm chí gần ba chữ số . Dù nóng nực, nghe thành tích thầy và trò đạt được năm học qua mà nở mày nở mặt, nở cả ruột gan .
            Phần hai là kế hoạch phấn đấu và biện pháp tổ chức thực hiện của năm học mới. Là ông, bà, cha mẹ, anh chị của học sinh, ai mà không muốn con cháu mình ngoan, con cháu mình giỏi, con cháu mình được khen cao vân vân và vân vân nên kế hoạch được giáo viên đề xuất  nhanh chóng thông qua. Thế nhưng cũng vài phụ huynh băn khoăn về biện pháp. Không hiểu làm cách nào để quản lý mà Bộ Giáo dục và Đào tạo ra lệnh cấm học sinh dùng điện thoại di động và yêu đương tuổi học trò được nhỉ
Không phụ huynh nào khuyến khích, đồng tình yêu đương tuổi học trò nhưng cấm thì liệu rằng có  được  hay đó là phong cách làm việc đã thành nền nếp : cái gì không quản lí được thì … cấm ?
            Phần trọng tâm của buổi họp vẫn là phần các khoản đóng góp cho năm học mới. Để thục sự dân chủ, phần việc này do một đại diện cha mẹ học sinh được bầu năm học trước báo cáo các  khoản thu chi và nhu cầu đóng góp cho năm học mới. Cũng chỉ gần hai chục khoản thu và trên dưới ba triệu đồng  tùy theo học sinh có hay không được hưởng loại chế độ ưu tiên của Nhà nước . Không khí thảo luận trầm lặng. Không dám phản đối nhưng gia đình làm nông nghiệp thì băn khoăn dù mỗi em vài triệu nhưng mỗi nhà đâu chỉ một con đi học, mà nào còn sách vở ,bút mực, cặp đồ, quần áo …  rồi còn các khoản thu của địa phương. Trăm thứ phải lo mà họ thì chỉ trông vào mấy sào ruộng. Thấy khó khăn, và còn một số ý kiến chưa thật nhất trí,  đại diện phu huynh chủ trì thảo luận  đề nghị biểu quyết dân chủ bàng cách ai tán thành thống nhất các khoản đóng góp thì giơ tay để ghi vào biên bản. Ngồi bên tôi một anh bạn trẻ cá cược : nếu có người không nhất trí, cháu đãi ông một thùng bia. Tất nhiên tôi thua cuộc.
            Rồi cuộc họp cũng kết thúc. Trước khi ra về  phụ huynh rốt cuộc vẫn đặt câu hỏi  là cụ thể mỗi cháu phải nộp bao nhiêu tiền. Rất chuyên nghiệp, giáo viên chủ nhiệm rút điện thoại 3G gọi , mấy phút sau một cán bộ văn phòng nhà trường mang đến tập tài liệu vừa lấy ra từ máy tính . Chỉ cần nhìn vào danh sách là thông báo ngay chi tiết số tiền mà mỗi học sinh phải đóng góp . Thì ra nội dung "dân chủ" , "công khai"  họp bàn  và  " biểu quyết " đã được nằm sẵn trong máy tính của trường và tập tài liệu hiện đại  mang sẵn của giáo viên.
            Hình như chia tay nhau các bậc phụ huynh trầm tư, không bắt tay tạm biệt như không khí ban đầu trước khi vào họp.

                                                                              Tháng 9-2013

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Xin hỏi Ca sĩ Thanh Thảo


Chương trình Giọng hát nhí Việt phát trên VTV3 phát lúc 21giờ15 ngày 24-8-2013 ca sĩ Thanh Thảo không dưới hai lần nói đến các anh bộ đội ở Hoàng Sa và Trường Sa và còn gợi ý cháu Hữu Đại hát tặng các chú bộ đội Hoàng Sa, Trường Sa.
      Hoàng Sa, Trường Sa là hai quần đảo của Việt nam. Riêng Hoàng Sa đã bị Trung Quốc chiếm đóng từ năm 1974, nghĩa là hiện tại trên đảo Hoàng Sa thân yêu của chúng ta đang là lính Trung Quốc
      Xin hỏi ca sĩ vô tình? cố ý? hoặc do kém hiểu biết mà  Thanh Thảo lại phát ngôn như vậy. 
     Thiết nghĩ VTV3 cũng cần xem lại chương trình mà mình chịu trách nhiệm phát sóng trực tiếp ?

                                                        Ngày 25-8-2013

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Niềm vui của một người bình thường




Khi  mới có máy tính, trừ anh văn thư được cử đi dự lớp tập huấn sử dụng còn lại toàn bộ anh em trong cơ quan đều mù tịt. Thích, mê, đứng ngắm mà không ai dám sờ vào, sợ làm hỏng máy thì khốn. Được anh văn thư “biểu diễn” một vài tính năng, ai cũng thán phục và mê tít “ tài nghệ” của máy tính. Thế là nhiều anh muốn tò mò tìm hiểu và tôn văn thư cơ quan làm “sư phụ” .Tôi là một trong những học trò được “sư phụ văn thư” quan tâm, ưu tiên kèm cặp số một. Lý do đơn giản tôi là “ trung đội trưởng” . Nhờ chịu khó, sau một thời gian vật lộn “ trung đội trưởng” tốt nghiệp được nhiệm vụ đánh máy của văn phòng, dẫu điểm thi tốt nghiệp chỉ đạt mức “ mổ cò ”. Thông thường khi tiếp xúc với cái gì mới ai cũng “say”. Khi đã say lại có chút quyền lực ( trung đội trưởng mà lị ) tôi ra mệnh lệnh : Toàn trung đội ai cũng phải biết làm lính văn phòng, nghĩa là ai cũng phải biết “sờ”vào máy tính. Thế mà hay. Sau này khi các Tiểu đội, rồi tiến dần lên từng chiến sĩ được trang bị máy tính thì chiến sĩ toàn trung đội tôi đều là “ hội viên” toàn cấp của “ Hội văn phòng.” “Hội viên” toàn cấp  nghĩa là biết tự hoàn thành bốn công đoạn : soạn thảo văn bản, đánh máy, phôtôcpy , trình  “Trung đội trưởng” kí duyệt. Những việc trên nghe ra chẳng là gì cả. Ấy thế mà  được việcquan trọng ra phết . Đó là chưa nói đến những “hội viên” sau này tiến bộ vượt bậc thành sư phụ của nhiều “sư phụ”.

            Được việc thì ai cũng rõ. Cái thời buổi công văn giấy tờ nhiều vô thiên lủng này mà chỉ chờ có một anh văn thư, kiêm đánh máy, kiêm thủ quỹ, kiêm phục vụ , kiêm sai vặt tiếp khách cho trung đội  … thì có mà mục thớt. Thế là các “Tiểu đội”, các “chiến sĩ” phải tự giải quyết khó khăn. Thời gian đầu còn đôi chút trục trặc. Về sau mọi việc đều trôi chảy.  Bản thân tôi cũng vậy. Một báo cáo đột xuất lên cấp trên mà giao cho “Tiểu  đội trưởng ” viết  dự  thảo, “ Trung đội trưởng” duyệt, nhiều khi chưa vừa ý phải sửa chữa ( mà sửa chữa, thêm bớt nhiều khi còn khổ hơn viết theo ý mình từ đầu )  rồi chuyển văn thư đánh máy thì thật nhiêu khê. Thế là vừa suy nghĩ, vừa viết báo cáo trực tiếp trên máy, đọc thấy chưa “ thuận nhĩ” thì sửa luôn. Mấy lần “sếp” cấp trên và “trung đội trưởng “ trung đội bạn đến thăm, bắt gặp tôi mổ cò trên máy, họ cười bảo : Đã làm đến chức Trung đội trưởng rồi sao mà phải tự làm khổ mình vậy ? Lính tráng đâu không bắt chúng nó làm cho . Tôi cười : Dẫu làm “Trung đội trưởng ” thì tôi vẫn là lính mà . Đã là chiến sĩ thì tôi phải làm việc của một người lính, mà đây mới chỉ là việc của lính văn phòng. Nói vậy nhưng vẫn phải bỏ máy đi tiếp khách.

            Đang nói về câu chuyện được việc. Còn quan trọng thì phải chục năm sau mới rõ. Hãy chưa nói chục năm sau vội mà quan sát chục năm qua. Chục năm qua mọi việc vẫn tuần tự chảy theo thời gian, theo sự phát triển của xã hội. Các “sếp”,“ trung đội trưởng” không biết làm lính văn phòng,( nhưng thăng tiến lên đâị đội, Tiểu đoàn ... ) không tiếp xúc với máy tính, ngày càng xa rời với thiết bị khoa học kỹ thuật, càng mù tịt và ngày càng khó khăn với những thao tác đơn giản trên với máy tính từ những ngón tay tròn mũn mịm. Rồi Internet ra đời. Rồi kỹ thuật số phát triển như bão cuối thế kỷ XX, đầu thế kỷ XXI, phân hoá sự hiểu biết và kỹ năng tiếp cận thiết bị khoa học kỹ thuật của con người ngày càng lớn. Tôi thì may mắn đã qua lớp Vỡ lòng về máy tính văn phòng nên khi được anh bạn cầm tay bổ túc cho mấy thao tác nên cũng biết đường lang thang trên mạng. Lâu rồi đâm nghiện ngập Internet. Cứ mày mò đi sâu mà biết đên blog TS Nguyễn xuân Diên, ANH BA SAM, PhạmvietĐao, culangcat, Trương Duy Nhất  và bao nhiêu trang blog thú vị khác. Qua mạng tôi học được nhiều thứ trên đời đặc biệt là cách nghĩ phản biện khoa học theo cách tư duy của các bậc lão thành  như Nguyễn Trần Bạt, Trần Quang A, GS Tương Lai. Chu Hảo, vv… Rồi theo bạn bè mày mò tôi cũng làm cho mình cái blog. Dù blog của một ông già, chẳng phải để viết lách phô trương gì,  nhưng  blog lại là cầu nối với lớp trẻ với bè bạn bốn phương. Thất tiếc, do dốt tiếng nước ngoài nhất là tiếng Anh chứ không tôi cũng liều làm bạn khắp năm châu bốn biển. Làm bạn với máy tính nối mạng cũng vui ra phết. Lớp trẻ nó khôn hơn nên nhanh chóng tiếp thu thành tựu khoa học kỹ thuật mới. Lớp trung niên, già già ngày càng mù mờ, càng lạc hậu. Khi đã mù chữ thì làm sao biết đọc và biết viết. Tất nhiên mù chữ vẫn biết nói, thậm chí có người nói rất hay ?!  Rồi đến ngày các “sếp” đi hưu. Về làng, sức cạn và không quen nên các sếp không thể làm vườn rau ao cá nữa. Càng không thể đi làm thuê, dẫu làm thuê bằng nghề nghiệp chính đáng, bằng chất xám của mình. Đã thế các “sếp” lại dấu dốt không chịu học hỏi lớp trẻ. Không thể, danh dự “sếp” mà lị. Nói chung là các “sếp” rảnh rỗi, các “sếp” buồn.. Tôi khác các sếp là thấy rất thiếu thời gian. Chỉ có điều ngồi lỳ bên máy nhiều khi cũng mệt. Tôi tranh thủ dạo quanh thăm nom một vài “sếp”lớn “sếp” nhỏ. Hỏi chuyện trên trời, dưới biển rồi đến chuyện Quốc nội, quốc ngoại, chuyện trên Internet nó thế nào ? Nhiều “sếp” nói với tôi tớ chỉ đọc báo thôi chứ đọc trên mạng mệt lắm. Mà nhìn quanh cũng có thấy tờ báo nào đâu. ( Mà thực ra khi đi làm thì có tiền nhà nước mua báo chứ về hưu thì mấy sếp lại bỏ tiền túi để mua báo. Có mà điên).Với niềm say mê của mình, tôi xin địa chỉ email để chuyển cho các “sếp ” những bài viết hay, bài quan trọng thì đều bị các “sếp” từ chối.. Ngạc nhiên, cố tìm hiểu thì té ra nhà các xếp có máy tính cho hợp thời cuộc, cho cháu nội, chấu ngoại  chứ bản thân các “sêp” có  biết mở máy tắt máy ở nút nào đâu ?!  Còn những thế mạnh khi còn đương chức của các sếp thì nay không còn “môi trường” để phát huy nữa .Và khi đã về hưu cũng chẳng thằng nào nó chịu cúi xuống làm bàn đạp cho các xếp phát huy. Đấy là câu chuyện mười năm sau. Mười năm sau mới thấy mười năm trước khi làm “Trung đội trưởng” mà biết sống, biết làm một chiến sĩ, một người lính văn phòng nó quan trọng thế nào cho cuộc sống, nhất là cuộc sống khi đã về hưu .Không chỉ là quan trọng mà về già là niềm vui , là hạnh phúc. Hạnh phúc nhất là những anh lính của tôi năm nào và bao nhiêu người khác bây giờ vẫn cư xử với tôi – “sếp” , “trung đội trưởng ” thật oách này vẫn là chiến sĩ, vẫn là “anh lính”.

            Thế mới biết thế nào là  niềm vui, hạnh phúc của một người bình thường

                                   Những ngày sôi động trên mạng Internet
                                                          NC

                                                                           
           

Ngày xưa ơi



Ngày xưa ơi
                                    Gì sâu bằng những trưa thương nhớ
                                           Hiu quạnh bên trong một tiếng  
                                                                    Tố Hữu
Ngày xưa ơi
Xuân về mùa hoa nở
Hoa  ngoài vườn, hoa dại đầy trước ngõ
Hai ven đường và tím cả đồi sim
Rộn ràng từng đàn ong hút mật.
Bướm lượn, tiếng chim
Nghe dòng nhựa chảy trong cây
Hạt cựa quậy nảy mầm  đội đất vươn lên trong nắng sớm.

Ngày xưa ơi,
Quên làm sao những ngày mới lớn
Chờ hè về náo nức tiếng ve kêu
Hoa phượng cháy sân trường ,chia tay lũ bạn thân yêu
Kết thúc năm học này, để năm sau vào lớp mới

Ngày xưa ơi,
Nhớ trời thu xanh cao vời vợi
Vi vu sáo diều , trâu lững thững ven đê
Chờ trăng lên rọi sáng lối đường quê
Mấy đứa chia nhau dàn quân vào trận giả

Ngày xưa ơi
Mùa đông đến rồi  cây bàng đầu làng rụng lá
Gom cành khô sưởi ấm ở ven đường
Khói vào mắt cay xè
Trộm sắn mẹ trên nương
Mặt nhọ nhem, tiếng cười giòn tan trong gió


Ngày xưa ơi có những ngày để nhớ
Có những ngày chẳng thể nào quên
Thời gian trôi, ký ức mãi vững bền
Dẫu  Xuân Hạ Thu  Đông giờ chẳng còn như ngày xưa ấy.

                                                  T.G