TÔI ĐÁNH VỢ
Đã thành nếp trên dưới
một tháng, cô mua phế liệu lại ghé qua nhà, lâu dần trở thành người quen. Nói
phế liệu nhưng cũng chỉ mấy vỏ bia hôp hay đồ nhựa đựng thực phẩm sau khi sử dụng
. Không nghiện bia rượu nhưng lúc con cháu, lúc bạn bè đến chơi cho táp bia làm
quà nên tôi đành lai rai đều đều kẻo để
lâu hết hạn sử dụng !!!
Thầy cặp vợ
chồng già khi nào cũng quanh quẩn bên nhau, giúp nhau công việc lặt vặt gia
đình, lại cởi mở, cô gái mua phế liệu cũng mạnh dạn, chuyện trò thân mật .
Câu chuyện
tôi đánh vợ khơi nguồn từ đó .
Không
như bao lần khác, xếp xong đống phế liệu
vào bao tải cô gái thanh toán tiền rồi
tiếp tục đi mua hàng. Tiếp xúc với bao nhiêu người, từ ngoài phố đến các gia
đình nằm sâu trong ngõ người mua phế liệu thu thấp đủ các loại chuyện. Tuy
ngoài tuổi bốn mươi nhưng dáng người thon nhẹ, nhanh nhẹn. Chưa vào đến ngõ tiếng
cười và câu hỏi anh chị có nhà không như
thay lời chào hỏi. Đi mua phế liệu nhưng ăn mặc gọn gàng, mái tóc đen dài luôn
được búi gọn để dễ dàng đội mũ bảo hiểm khi lên xe gắn máy . Vưa chậm rãi uống
ngụm nước chè xanh nóng ấm tôi vừa rót, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi co rụt rè chầm
chậm hỏi :
- Này, em hỏi thật nhé, lúc trẻ
đến bây giờ anh chị có đánh nhau không ? .
Hai vợ chồng tôi tỏ vẻ rất ngạc nhiên với câu
hỏi cô mua phế liệu đặt ra, nhìn nhau tủm tỉm cười . Tôi chưa kịp tìm câu trả lời
thế nào cho dí dỏm thì vợ tôi vừa cười vừa bảo :
- Có chứ, ông ấy đánh chứ sao không đánh.
Câu trả lời của vợ tôi như chia sẻ, đồng cảm với
mình, cô gái liền kể một mạch chuyện tối
hôm qua cô bị chồng đánh. Cũng chẳng phải là lần đầu bị đánh nên cô cũng đánh lại
chồng rồi xưng hô mày tao chi tớ chẳng còn ra làm sao cả. Sáng dậy không nói với
nhau lời nào, em phóng xe đi mua phế liệu. Nghe câu chuyện về gia đình cô, lúc ấy
tôi mới hiểu vì sao cô đặt câu hỏi mà từ xưa đến giờ tôi chưa bị ai hỏi đến. Hóa
ra hôm nay cô xả tress.
Nhưng riêng tôi hôm nay cũng bị vợ phanh phui công khai tội
bạo lực gia đình với người ngoài. Tội đánh vợ.
Cứ nhìn ảnh
đại diện với vẻ mặt đôn hậu pha nét đần độn và hình nền con cháu đông vui , quây
quần bên nhau hạnh phúc trong một gia đinh trên trang facebook cá nhân, nhiều
người không tin tôi đánh vợ . Không những không tin mà có người còn phong cho
tôi là người có “ Biệt tài ”, gắn cho danh hiệu “ Sư phụ ” và cam đoan rằng nếu có cuộc thi nịnh đầm thì dứt
khoát giải đặc biệt thuộc về tôi . Nhưng không tin cũng không được vì vợ tôi chắc
chắn không thể nói xấu chồng, nếu đó không là sự thật . Không những thế, bản
thân tôi đã có một tiền án ĐÁNH ĐỒNG NGHIỆP từng công khai trên phương trang
facebook này rồi sao ?
Bây giờ muốn dấu nhẹm đi cũng chẳng
được tôi đành công khai viết bản tường trình
Chuyện xảy
ra vào cuối năm 1983, khi vợ chồng tôi
sinh đứa con út. Nhà đã đông người, năm
miệng ăn mà mối tháng mỗi người chỉ được cấp mua 12 kg lương thực lại đến
30% là ngô hay hạt bo bo, sắn tươi để
lâu ngày tại kho chết nhưa độn vào mỗi bữa ăn. Lo cho con ăn học lại phải làm
thêm sau khi đi làm về để đủ cái ăn nên sau khi sinh vợ tôi bị mất sữa . Việc
nuôi con càng khó khăn hơn . Mang giấy giới thiệu kèm đơn trình bày hoàn cảnh sau sinh đến gặp Giám đốc bệnh viện huyện là bạn thân từ
thời để chỏm của vợ nhờ giúp đỡ đề xuất mãi, Trưởng phòng Thương nghiệp mới ký
lệnh xuống cửa hàng thực phẩm bán 08 ( không tám ) hộp sữa bò nhãn hiệu Ông Thọ thay sữa mẹ nuôi con. Thiếu
sữa mẹ, lượng sữa được mua chẳng được bao ngày, thiếu dinh dưỡng cháu đòi ăn
liên tục. Thương con mà bố mẹ chẳng biết làm được gì thêm. Đêm đêm, giữa mùa
đông giá lạnh hai vợ chồng thường xuyên dậy đun nóng nước cháo loãng pha tí muối,tí
đường cho cháu uống. Ngày ấy, quê tôi chưa có điện, chưa có bếp ga, không bếp dầu
.Để có nước cháo ấm, phải thức dậy, lục cục nhóm bếp, đốt lửa . Ngày này qua
đêm khác cứ diễn ra như thế. Ấy là chưa
nói chuyện giặt giũ thay tã lót, vệ sinh cho con và phải lo toan bao công việc
khác đâu chỉ ngày một, ngày hai làm vợ tôi kiệt sức .
( Đọc đoạn này, các bạn trẻ bây giờ sẽ bảo là tôi bịa chuyện
,làm gì khổ thế ? )
Thế rồi,
cái gì đến, đã đến.
Tôi biết
rằng, mình yêu con, thương con một phần , người phụ nữ,người mẹ yêu thương con,
giành tình cảm, vật chất, sức lực chăm sóc con chắc chắn lớn gấp nhiều lần.
Rồi một
đêm như bao đêm khác, chưa kịp ngủ đã phải thức dậy, đôi mắt như trĩu xuống, giấc ngủ chập chờn mệt
mỏi. Tôi tay bê bát nước cháo, vợ vừa ôm con vừa bón cho con ăn rồi chỉ một
thoáng thôi, người vợ tôi như đổ xuống để
con tụt khỏi hai bàn tay mẹ. Đứng kề bên, thương con, theo bản năng tôi thuận
tay bạt tay lên đầu vợ. Cũng theo bản năng khác, tôi rất thương vợ. Do kết hợp
hai bản năng trái chiều cùng lúc nên cánh tay tôi phất ngược lên, cú bạt tay
trượt qua đầu và quả thật có chạm vào mấy sợi tóc. Bừng tỉnh khỏi bàng hoàng
không biết điều gì vừa xảy ra, vợ tôi vội ôm con thật sát vào người như vỗ về vừa
tỏ lòng yêu thương, vừa như ăn năn chuộc lỗi lầm với con rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn tôi. Hai vợ chồng
lặng im không ai nói một lời nào . Tôi nhìn vợ và cảm nhận trong ánh mắt ấy của
người mẹ âu yếm nhận lỗi của mình với con, ánh mắt như thầm muốn trách chồng mà
không có gì để trách . Ánh mắt như tủi
thân, thương mình, trách mình để con bị ngã. Ánh mắt của sự tổng hợp bao nhiêu
loại tình cảm pha trộn làm một. Cái nhìn từ đôi mắt ấy khó tả lắm. Tôi không biết
diễn tả ánh mắt ấy thế nào cho đúng tâm trạng vợ tôi lúc ấy, nhưng đến giờ ánh
mắt ấy vẫn mãi trong tôi . Mọi việc nhanh chóng qua đi vì việc chăm sóc con vẫn
là trên hết. Nhưng ánh mặt của người vợ nhìn tôi, không nói gì cứ ám ảnh theo
tôi day dứt suốt cả cuộc đời. Tôi chỉ có một điều biện hộ làm tình tiết giảm tội
cho mình là hành động đánh vợ là việc
làm bản năng chứ không hề có ý thức.
Đã mấy chục năm trôi qua, tôi vẫn luôn nhớ
việc mình đánh vợ, và nhân câu hỏi người
mua phế liệu đặt ra mà đây là lần đầu
tiên vợ tôi vui vẻ công bố chuyện này trước bàn dân thiên hạ, dù bàn dân thiên
hạ chỉ có một người. Thế nhưng sau vụ việc động trời ấy, dẫu chỉ số IQ thấp tôi
kịp thời điều chỉnh cuộc sống cho phù hợp. Suốt mấy chục năm chung sống tôi
càng hiểu rắng : Phụ nữ thật dịu dàng, hiền hậu
nhưng họ cũng dứt khoát, quyết
đoán mãnh liệt hơn bất kỳ vị nguyên thủ
quốc gia nào trên thế giới. Cứ đụng vào lòng tự trọng của họ xem. Không cần
trao công hàm ngoại giao phản đối, họ thẳng tay “ cấm vận ”. Họ cũng tỉnh táo
hơn bất kỳ vị nguyên thủ nào, biết bỏ lệnh “ cấm vận ” trước khi đối thủ của họ
đi tìm đối tượng khác để “ ký kết ngoại giao ”.
Tường
trình lại chuyện Tôi đánh vợ như câu
chuyện trên, cũng muốn nói với mọi người rằng, tôi không sợ vợ nhé
Ngẫm nghĩ
mãi, đánh vợ như mình cũng xứng đáng là ... đàn ông .
NC