Thứ Ba, 30 tháng 8, 2022

 NGHIỆP DẠY HỌC

Với tôi, Dạy học không chỉ là một nghề mà đã là NGHIỆP. Không biết kiếp trước tôi làm nghề gì nhưng kiếp này, khoảng cách thời gian kể từ buổi lên lớp đầu tiên đến tạm biệt giờ giảng bài cuối cùng là 56 năm. 56 năm không hơn không kém.
Tham gia dạy học năm 10 tuổi khi mới là cậu học sinh lớp 3. Sau chiến thắng lịch sử Điện Biên phủ, miền Bắc hoàn toàn được giải phóng nhưng người dân đến 90% không biết chữ. Ngày nhỏ theo mẹ đi chợ là trẻ con tôi được đi qua cổng chính nhưng hầu hết các mẹ, các bà ... đều phải chui qua một cổng mù bên cạnh. Trên đường vào chợ có 2 người chắn giữ. Ai đọc được một vài từ như i, t ( tờ ) ti ( ti ) ít ( ít ) ... được qua cổng chính. Cổng mù làm bên cạnh, thấp hơn bắt người không biết chữ chui qua. Để xóa mù chữ cho người dân, Đảng, Nhà nước tổ chức phong trào Xóa mù chữ cho người dân. Chủ trương, người biết chữ dạy người chưa biết chữ, người biết hai chữ dạy người biết một chữ được thực hiện rộng khắp . Tôi được làm thầy giáo trong hoàn cảnh ấy
Năm 1957, khi đang học lớp 3, thời gian nghỉ hè tôi bắt đầu đi dạy học. Lớp học là nhà dân. Thời gian học là ban đêm bởi ban ngày họ còn phải đi làm. Không có chương trình. Không sách giáo khoa. Không tham gia đào tạo làm giáo viên. Học viên là những người không biết chữ nhưng còn trẻ. Tôi cũng chẳng biết độ tuổi của họ nhưng đó là những người đã có vợ hoặc có chồng nhưng chưa có con. Việc dạy học chỉ có 2 việc : Tập viết và Tập đọc . Việc hướng dẫn tập viết và tập ghép vần thì cứ thực hiện như thầy giáo đã dạy và hiểu biết của mình. Những ngày đầu lên lớp anh trai tôi còn đứng bên ngoài theo dõi để xem tôi “ làm ăn “ thế nào. Anh tôi học lớp 6 đang tham gia dạy lớp đã biết chữ để biết làm toán cộng, trừ. Cái mốc ấy, cái NGHIỆP ấy là khởi đầu dù không hưa hẹn .
Sau tốt nghiệp phổ thông tôi được phân công vào học trường Sư phạm để chính thức làm nghề Dạy học. Những ngày đầu vào trường Sư phạm, tôi cũng chẳng thiết tha, gắn bó gì nhưng biết mai kia mình là Thầy giáo nên lúc đầu cũng đành cố gắng. Cố gắng chỉ để không thua kém bạn bè cùng lớp, cùng trường . Ra trường đứng trên bục giảng trước những đôi mắt nam thanh nữ tú tôi thấy mình bị giám sát, bị đánh giá bởi thế hệ đàn em. Và thế là lòng tự ái buộc tôi rèn luyện, phấn đấu không ngừng. Thực ra mục đích phấn đấu rèn luyện của tôi chẳng có gì tốt đẹp. Tôi sĩ diện trước học trò muốn mình là người Thầy ra thầy của “ chúng nó “. Tôi cũng hẹp hòi không muốn mình thua kém đồng nghiệp cùng bộ môn hay khác bộ môn. Động cơ hoàn toàn không tốt nhưng kết quả đạt được hoàn toàn không xấu. Việc dạy học theo thời gian tạm được học trò các thế hệ dần công nhận. Có kết quả đến khi Thầy về vườn, Trò về hưu mới được nghe “ chúng nó “ nói thật. Mà cái thói đời học trò nịnh thầy thì không biết lời khen chính xác được bao nhiêu phần trăm . Còn với đồng nghiệp thì chỉ không bị nghe chửi là dốt nát, kém cỏi không làm được việc chứ chẳng được ai khen . Nhờ sĩ diện, kèn cựa mà giúp bản thân tự học hỏi phấn đấu liên tục và trở thành thói quen, tôi yêu nghề Dạy học tự khi nào không biết. Bây giờ tôi khẳng định là nếu có kiếp sau và kiếp sau vẫn được làm người thì tôi vẫn xin được làm nghề Dạy học dù biết rằng áp lực nghề nghiệp hiện giờ rất lớn. Có chăng cái được chỉ là được điều ấy mà thôi.
Cặm cụi làm việc cho đến ngày tròn 60 tuổi tôi bỏ lại sĩ diện, bỏ lại kèn cựa với đồng nghiệp về giúp việc nhà chịu sự chỉ huy tối cao của “ bà láng giềng “ gần.
Nhưng cái nghiệp Dạy học vẫn chưa tha.
Hai năm trôi qua .Đang quen dần công việc rửa bát quét nhà thì Thủ trưởng một đơn vị Giáo dục tìm đến nhờ lên lớp thay cho một nữ GV nghỉ sinh cháu. Cái quái ác là khu vực lân cận đơn vị, giáo viên bộ môn tôi giảng dạy đang khuyết trầm trọng. Khổ thay, vị Thủ trưởng kia trước đây là GV đơn vị tôi làm HT. Dù sao tôi vẫn là đàn anh không mặt mũi nào nỡ từ chối khi cần giúp đỡ. Mà cũng còn bởi máu nghề nghiệp vẫn trong trái tim mình. Thế là tôi lại xang xái cắp cặp lên bục giảng, lại sống những ngày sôi nổi dù đã ngoại lục tuần.
Tưởng đó làn lên lớp cuối cùng, không ngờ 4 năm sau, vẫn đơn vị ấy lại đến yêu cầu giúp đỡ. Người đến yêu cầu nắm chắc phần thắng. Dù đi yêu cầu trên cương vị Thủ trương đến vời tôi giúp việc, nhưng anh vừa là học trò cũ, vừa là đồng nghiệp cũ mà khi cùng đơn vị, tôi là người đứng ra chịu trách nhiệm giới thiệu anh vào Tổ chức quan trọng đã thề thà hi sinh đến giọt máu cuối cùng. Tôi từ chối không giúp được sao ? Và thế là lại mỗi tuần 6 giáo án ở ba khối khác nhau mà tiền trả công những 20.000 đồng mỗi giờ lên lớp. Nhưng kỉ niệm không phải ở đấy. Điều ghi nhớ cũng là cái nghiệp là buổi chia tay. Hết tiết dạy cuối cùng, tôi bảo : Hôm nay là tiết lên lớp cuối cùng. Tôi không còn gặp gỡ các em trên lớp nữa. Do tuổi tác cách xa nhiều thế hệ, ngoài việc truyền thụ kiến thức, có những gì chưa đồng cảm tôi mong rằng các em chia sẻ. Ngày mai ngoài xã hội, có em nào đồng cảm chúng ta vẫn có thể là bạn của nhau.
Nghe nói vậy “ chúng nó “ lặng đi mấy giây rồi mấy anh có máy điện thoại smatphon đầu têu nhảy lên chụp ảnh. Rồi cả lớp nhảy lên chụp ảnh làm náo loạn một góc trường. Tiếc rằng Thầy giáo của “ Chúng Nó “ lại dùng điện thoại cục gạch nên không lưu được tấm hình nào cho mình mà khoe với bè bạn hôm nay.
Và cái NGHIỆP Dạy học của tôi kết thúc . Kết thúc như vậy đó .
NC
Tháng 8 - 2022
Trước ngàỳ bước vào năm học mới
Có thể là hình ảnh về 1 người, đang ngồi và văn bản cho biết 'Tôi nguyện vẫn làm Giáo viên của Nhân Dâng nguyện Nếu có kiếp sau là Người, em nhé'
03 người khác

Thích
Bình luận
Chia sẻ

 DIỀU & GIẺ RÁCH

DIỀU
Xem tivi thấy trẻ con một làng quê nào đó chơi diều thế là thằng cháu nội đích tôn quay ra bắt ông làm diều cho nó. Lay hoay tìm được đoạn tre ở bờ rào chẻ ra, vót làm khung. Lại vào lục cuộn chỉ của bà làm dây kết nối. Xong bộ khung, chạy sang nhà bà giáo láng giềng xin được mấy tờ báo cũ bà chưa nỡ bán cho chị hàng rong cuối phố vẫn dùng giấy sách báo cũ gói bánh rán. Vét được ít cơm sót đáy nồi còn lại đem ra hì hục dán. May cơm tuy nguội nhưng loại gạo dẻo nên vẫn bắt vào giấy, vào khung. Rồi chiếc diều cũng được hai ông cháu nghiệm thu.
Ra tận bờ đê ven sông tung diều lên . Gặp gió, cánh diều được nâng lên bay vào không trung. Ở trên cao, diều bay lượn khác gì như những chiếc diều trên tivi quảng cáo. Ông mãn nguyện với tài năng thiết kế. Cháu kiêu hãnh thả tâm hồn theo chiếc diều no gió giữa không gian rộng lớn, bao la.
Thành thói quen hai ông cháu vẫn ngày ngày ra bờ đê hứng gió, thả diều. Không giống những ngày qua, chiều nay gió mạnh bất thường, đổi hướng. Sợi chỉ mỏng manh không chịu được áp lực của gió, đứt phụt. Diều chao đảo, nghiêng ngả rồi lao thẳng xuống triền đê. Ông lao tới may ra còn cứu vãn phần nào. Ôi thôi. Sợi chỉ mong manh đứt tung. Những mớ giấy cũ rách toạc. Thanh tre ông công phu gọt dũa gãy nát.
Sau những ngày tiếc đứt ruột chiếc diều giành bao công sức thiết kế ông cũng vỡ ra rằng dù bàn tay mũm mịm nhưng chất liệu làm diều chỉ là tre mục, giấy lộn... thì làm sao tồn tại trước thiên nhiên hùng vĩ .
GIẺ RÁCH
Quanh năm lao động vất vả mà thu nhập chẳng được bao nhiêu nên ông, bà dạy con cháu phải biết trân quý những gì mình bỏ công sức tạo nên. Muốn mua được chiếc áo cũng mất mấy tạ thóc. Áo vẫn dùng để mặc, khi đi dự tiệc tùng, khi ra đồng cày cuốc. Khi áo rách không còn mặc được lại dùng làm giẻ lau bàn ghế, giường tủ. Sau mỗi lần sử dụng, giẻ đã rách lại rách thêm nhưng vẫn được giặt xà phòng sạch sẽ, phơi khô cất giữ gọn gàng để khi cần lại đem dùng
Chẳng ai bảo giẻ rách là quý
Chẳng ai nói giẻ rách là thơm
Dẫu không quý, không thơm nhưng giẻ rách làm đúng phận mình vẫn luôn có giá trị cho cuộc sống, cho tất cả mọi người.
Tháng 8 - 2022
Có thể là hình ảnh về ngoài trời
Phan Đốc, Hai Cao và 34 người khác
4 bình luận
Thích
Bình luận
Chia sẻ

 MÌNH ĐÃ ĐẾN THỜI LÚ LẪN

75 tuổi, nghĩa là đã sống hơn 27.500 ngày đêm. 27.500 đêm, có nhiều giấc mơ thật đẹp. Có những giấc mơ về lại tuổi thơ nơi quê hương yêu dấu. Có giấc mơ gặp lại người ấy ngày xưa. Dù không có xe bốn bánh và không biết điều khiển mà nhiều khi mơ cầm vô lăng vi vu qua những chặng đường dài . Có những lúc tâm hồn thật sảng khoái khi thân thể cảm giác rất nhẹ nhàng mơ bay lên như những cánh chim lượn trong không trung ... Không thể nhớ nổi mình đã có biết bao nhiêu giấc mơ thật đẹp . Thế mà đêm nay cứ cho là đêm 27.501 vậy, một giấc mơ như báo đã đến thời lú lẫn
.
Tham gia kì thi tốt nghiệp cấp III, môn Toán, đầu óc trống rỗng, không hề viết được một từ nào . Bạn bè ai cũng hoàn thành bài làm một cách dễ dàng. Một anh bạn còn khoe đã chép hết những tư liệu anh ta đem vào rồi lại làm bài thay cho một cô bạn dù cô này không tham dự kì thi và tư liệu chẳng liên quan đến đề thi. Anh còn khẳng định cả hai đều tốt nghiệp vì Giám khảo thấy có những từ x, y, z , những kết quả ná ná nhau đều cho điểm, công nhận kết quả như nhau cả .
Tôi quyết định không nộp bài. Biết rằng chắc chắn mình bị trượt. Một cảm giác thương Giám thị khi thu thiếu bài của thí sinh sẽ bị kỉ luật. Dù bị trượt nhưng tôi không nuối tiếc mà khẳng định mình sẽ theo học lại để tham gia kì thi vào năm sau Tham gia học lai dứt khoát sẽ đặt câu hỏi tại sao lại thế, cách làm như thế nào v v để hiểu thấu đáo, hiểu mọi vấn đề đến nơi đến chốn.
Chuông đồng hồ báo thức reo lên. Tỉnh ngủ rồi mà giấc mơ vẫn như hiển hiện. Tâm trạng nửa vui, nửa buồn. Vui vì mình vẫn còn biết thương Giám thị nếu thu thiếu bài sẽ bị phê bình, kỉ luật . Vui vì biết mình dù tham gia kì thi bị trượt nhưng có ý thức sẽ học lại một cách nghiêm túc, tử tế nhưng lòng cũng man mác buồn. Không viết được dòng nào để không nộp bài thi phải chăng mình đã đến thời lú lẫn. Mà xã hội này có rất nhiều người xấp xỉ tuổi mình sẽ tạo nên một thế hệ lú lẫn, một bộ phận của xã hội lú lẫn.
Buồn mênh mang .
Tháng 7- 2022
N C
Có thể là hình ảnh về 1 người
ười khác

Thích
Bình luận
Chia sẻ