Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Mẹ tôi

Năm sinh tôi, hai triệu người chết đói
Cỏ dại ngoài vườn cứu tôi tồn tại trên đời
Năm chục năm sau mâm cơm nhiều món lạ
Nhìn con ăn ngon, ngồi bên, mẹ móm mém cười


Sau cơn say

Tan u mê
Sau thói bốc đồng
Hết  ngỡ mình hừng hực sống.
Bước liêu xiêu trên những lối gập gềnh.
Bao vấp ngã
Dậy rồi 
Tôi mới hiểu
Có đi vững trên đôi chân
Mới chính là mình.

 


6 nhận xét:

Bâng Khuâng nói...


NGÀY MỚI VUI THẬT NHIỀU BÁC CU NGUYEN NHÉ !

Văn chương Thế sự nói...

Cu Nguyen vui vì đã vượt qua nhiều gian khổ. Cảm ơn và chúc Phu Đoan hạnh phúc

Unknown nói...

Cảm ơn anh đã ghé thăm và có lời chia sẻ ! Chúc anh và gia đình mạnh khỏe, vui vẻ, may mắn và hạnh phúc !

Unknown nói...

Vậy năm nay anh 68 tuổi - như người lớn rồi! Không tranh thủ mọi thứ,10 năm nữa mọi người sẽ gọi anh là CỤ đó.
Chúc anh luôn khỏe!

Unknown nói...

Mẹ về vui với ông bà
Chị em bè bẹn cà nhà cõi Tiên
Sống trong thế giới người hiền
Mẹ không còn những muộn phiền oán than
Khổ đau là chốn trần gian
Mẹ về vui chốn cao sang vĩnh hằng...!
Con còn nặng nợ trần gian
Gắng vui,sống trọn cho tròn chữ TÂM
..................
Ghé thăm blog anh Cử,chia sẻ cùng anh những nỗi buồn nhớ mẹ
Kính chúc anh ngày mới AN LÀNH ,HẠNH PHÚC

Nặc danh nói...

Nguyễn Cử thật cừ
Bài thơ về mẹ
Chỉ có bốn câu
Mà đọc hay thế.
Thoát khỏi thành con ma đói là vui rồi Bác Cử. Nếu không bác cũng thành ma mà tôi nhìn thấy cũng là.