Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Tôi tự hào về người xứ Nghệ

                      TÔI TỰ HÀO VỀ NGƯỜI XỨ NGHỆ
                                 
       Tôi xa làng quê thân yêu từ năm 17 tuổi để vào đại học.  Ra trường được phân công làm việc tại một tỉnh miền trung du Bắc bộ. Mỗi năm nhảy tàu, nhảy xe về thăm gia đình cha mẹ, anh em thân thích một lần nhưng những khó khăn của năm tháng chiến tranh và thời kỳ bao cấp nên những ngày sống trên đất Mẹ, tôi vẫn không vượt qua lũy tre làng. Vì thế, dù là người xứ Nghệ nhưng lại không thông thuộc đường đi, lối lại ngay chính trên quê hương mình.

          Rồi những năm đổi mới tư duy, kinh tế khá lên tôi dẫn một đoàn cán bộ quản lý giáo dục cấp huyện đi “ giải ngố ” và điểm đến là quê hương sinh ra Bác Hồ vĩ đại. Ngày ấy phương tiện, giao thông đi lại khó khăn nên từ Phú Thọ vào đến thành phố Vinh mà mất cả ngày đường. Là người dẫn đường, lại về chính quê hương mình trong khi bản thân cũng không rành về địa lí, tôi rất lo lắng. Biết vậy, trước khi đi tôi đã gọi điện với anh bạn công tác ở một cơ quan tỉnh Nghệ An nhờ giúp đỡ. Xe đến Vinh đã hơn 19 giờ, anh bạn đợi mãi không thấy mới về nhà ăn cơm tối ( ngày ấy chưa có điện thoại di động ). Anh em trong đoàn lần đầu đi xa, mệt mỏi, bối rối khi thấy bước đầu có điều gì thiếu thuận lợi của chuyến đi.  Ghé vào nhờ bảo vệ cơ quan gọi điện về nhà bạn. Chỉ 30 phút sau anh vội vàng phóng xe máy đến. Rồi để xe tại cơ quan, anh dẫn đường đi lo chỗ ăn, chỗ nghỉ cho đoàn xong rồi mới chia tay không quên hẹn đoàn sáng hôm sau chờ anh đem đi ăn sáng.

          Hôm sau ăn sáng xong chia tay anh bạn để anh về cơ quan làm việc đúng giờ, đoàn rời thành phố tìm đường về Nam Đàn quê Bác. Khổ nỗi đường đi lối lại trong thành phố tôi mù tịt. Đành cầu cứu dân chạy xe ôm vậy. Khi xuống giao dịch và ngỏ lời trả tiền công cho người xe ôm làm nhiệm vụ dẫn đường ra khỏi thành phố, anh dõng dạc : Hãy chạy bám theo xe tui, người ngoài tỉnh về thăm quê Bác Hồ,  tui dẫn đường mà không lấy tiền công. Mấy chục người trên xe không ai bảo ai mà đều ồ lên một tiếng và những đôi mắt  đều tập trung nhìn vào tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, là lạ. Ra khỏi thành phố tôi xuống xe nắm tay anh cảm ơn với tất cả tấm lòng trìu mến.

          Sau mấy ngày tắm nắng, tắm gió, tắm biển Cửa Lò đoàn rút quân về. Dẫu sao cũng một chuyến tham quan, du lịch, ai cũng mua một vài thứ làm kỉ niệm chuyến đi, làm quà cho bạn bè, người thân. Trên xe giờ lỉnh kỉnh bao nhiêu đồ đạc. Xe bon bon trên quốc lộ số 1 khi ra khỏi thành phố mấy chục cây số. Mọi người râm ran trò chuyện. Một chiếc ô rơi xuống đường qua cửa xe rộng mở hứng gió. Khi lái xe được thông tin để dừng lại nhặt chiếc ô, cũng là lúc một chiếc xe đạp của một thanh niên chạy theo ô tô mang chiếc ô vừa rơi xuống đem trả cho người trên xe. Nhận lại ô, nói lời cảm ơn và xe chuyển bánh. Trên xe lại rộn lên lời bình luận về việc làm của người thanh niên nọ.

          Chuyên đi đã hơn hai chục năm mà tôi vẫn không bao giờ quên và luôn tự hào về  việc làm của những người dân xứ Nghệ.  Một anh bạn nhiệt tình, chu đáo .Một người chạy xe ôm kiếm sống qua ngày mà cao thượng . Một thanh niên trung thực, giàu lòng nhân ái. Những việc làm tưởng như bình thường của một con người mà hai chục năm sau khó tìm lại ở nhiều vùng trên đất nước mình. Ghi lại kỷ niệm này, nhớ mãi những việc làm tốt đẹp này lòng tôi muốn mọi người dân của đất nước mình và người xứ Nghệ nói riêng luôn giữ được nét văn hóa mà cha ông ta đã hun đúc vào máu thịt  thành phẩm chất con người .




Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

NHẬT KÝ NGÀY ...

 NHẬT KÝ NGÀY …     

Ngày 18-12 ;
Sáng nay đạp xe thấy băng rôn, khẩu hiệu chăng ngang đường :  “ Mỗi gia đình chỉ sinh 1 đến 2 con để nuôi dạy tốt ’’.  “Trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai ” . “ bảo vệ sức khỏe sinh sản là hạnh phúc ”. Khẩu hiệu vẫn tập trung ở nơi đông người, trung tâm xã, thị trấn. Dù đạp xe nhưng với ý thức công dân, và biết khẩu hiệu giống nhau nhưng cứ gặp băng rôn là mình nhìn từ xa để đọc cho rõ.

Ngày 19-12 :   
Nhóm mấy lão đạp xe , có cựu lãnh đạo phô : Hôm qua được mời dự kỷ niệm ngày Dân số và Gia đình.
Hỏi : Tình hình tăng dân số thế nào ?
Đáp : Nghe báo cáo, nhiều năm, nhiều cơ sở không có cặp vợ chồng sinh con thứ 3
Hỏi : Chất lượng cuộc sống gia đình ?
Đáp : Năm sau tốt hơn năm trước
Hỏi : Ông có OK không ?
Đáp : OK – À lão này đểu …
Cười và tào lao về “ tiền phát triển dân số ” !!!

Ngày 20- 12 :    
Trời lạnh, ít người tham gia thể dục và đi đường. Mấy ông bạn hôm nay đều nghỉ đạp xe, người vì trời lạnh, người bận về thành phố … . Một mình, một xe trên đường vắng.  Lượt quay về đã có lác đác mấy học sinh xa trường đang đến lớp. Cùng chiều , gặp cháu bé nhí nhoáy trên chiếc xe đạp cà tàng bởi bàn chân chưa đụng đến bàn đạp. Thấy hay hay, ông chủ động làm quen.
Hỏi : Cháu học lớp mấy ?
Đáp : Lớp ba
Ông lão : Giỏi thế. Bé tí tẹo thế này đã học lớp ba. Giỏi. Giỏi.
Hỏi tiếp : Thế ở nhà còn có anh hay em nữa ?
Đáp :  Có hai anh và hai em
Hỏi : Hai em là gái hay trai ?
Đáp : Hai em trai
Hỏi : Các anh và em học lớp mấy ?
Đáp : Hai anh lớp 9 và lớp 4, em học mẫu giáo
Trong đầu ông lão : Thế là bố mẹ cháu này còn rất trẻ và có 5 người con, 4 con đi học lớp 9-4-3 và mẫu giáo, còn một đang độ tuổi nhà trẻ.
Hỏi : Nhà cháu ở khu nào ?
Đáp : Khu Minh Tân
Đến cổng trường , ông lão : Chia tay nhé. Cố gắng chăm học, ngày mai ông cháu ta lại gặp nhau.

Trên đường về vẫn nổi lên những băng rôn đỏ chói, những trang báo cáo tổng kết năm, cuộc chuyện trò, đối thoại cùng ông bạn và cháu học sinh tiểu học.


Ngày mai phải kể lại chuyện này với ông bạn của tôi.

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

KÉM



                   KÉM     
 Bởi kém thức thời, kém lời nịnh hót
 Hai mươi năm trọn một cấp : Phòng
 Kém phong bì, ô dù cũng không 
 Căn nhà cấp bốn dựng trên mảnh đất cha ông để lại
 Giờ về vườn, chống gậy ra đường gặp lại
 Cũng kém phần chửi mắng, khinh miệt của người dân. 

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Vợ tôi




V tôi                                   
Vợ tôi vớ phải một ông đồ
Tính thì gàn dở lại ngây ngô
Chữ nghĩa văn chương hay bắt bẻ
Cuối đời trở chứng thích làm thơ
Quán xá rượu bia lương bay hết
Về nhà vợ hỏi cứ làm ngơ
Muốn tống lão đi cho nhẹ nợ
Nhưng tống lão rồi vợ bơ vơ

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

SINH LÍ- PHÁP LÍ VÀ ĐẠO LÍ



                                         SINH LÍ- PHÁP LÍ VÀ ĐẠO LÍ

? Sinh lý : Mọi người được sinh ra trên cõi đời này dù là đàn ông, đàn bà,           
người già, con trẻ đều là những cá thể độc lập. Ngoại trừ độc  lập chỉ có thể là dị tật .

Công lý : Mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Công dân bình đẳng trước pháp luật . Không có quyền bình đẳng chỉ là thân phận nô lệ .

Đạo lý : Mọi quan hệ trong xã hội không bao giờ được lấy mình làm khuôn mẫu để bắt người khác phải tuân theo. Khi bắt người khác tuân theo mình phải chăng ta chưa phải là con người

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

BÀI HỌC CUỘC ĐỜI



Đời người ít có ai không phải nói,hay thầm nói :  Giá biết đến nông nỗi này thì …
     Để hạn chế mức tối đa sử dụng lại câu nói , phải chăng : HỌC. Học tập hàng ngày trong sách vở, báo chí, trong tất cả các kênh thông tin có được từ trong nhà đến ngoài xã hội. Học tư từng em nhỏ, bạn bè, người cao tuổi thậm chí cả những kẻ thù nghịch ... . Hãy quan sát, nghe, nhìn rồi ngẫm nghĩ . Và sau mỗi ngày, trước khi đi ngủ, gác tay lên trán  kiểm lại một ngày qua mình đã có lời nói,  suy nghĩ, hành động, nào tốt, đúng ; Lời nói, hành động nào chưa đúng hoặc sai. Hãy đặt câu hỏi Tại sao ? Như thế nào ? rồi tự tìm cách xử lý, điều chỉnh  để không bao giờ dẫu chỉ một mình phải thầm thì lặp lại câu nói :  Giá biết đến nông nỗi này thì …

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Lời tỏ tình năm xưa ...






LỜI TỎ TÌNH NĂM XƯA

 Nàng :

EM mong rằng anh rất yêu trăng
YÊU ánh sáng khi mờ khi tỏ
ANH ơi anh , em là  mây, là gió
LẮM lúc vui buồn muốn về hội cùng trăng

Và trăn trở :

ANH  yêu không, trăng rằm , mười sáu
YÊU trăng tròn, trăng khuyết, đầy vơi
EM  như sóng chơi vơi dưới  trăng và biển rộng
KHÔNG bến bờ , thuyền tình anh lộng gió ra khơi .


 Chàng phúc đáp :

CHÉN  RƯỢU XUÂN

In lên nền trời- núi biếc
Long lanh đáy nước rừng cây
Ong, hoa và bướm lượn
Vẽ nên phong cảnh này

Em hòa cùng trời đất
Yêu thiên nhiên, con người
On mầm cây ngọn cỏ
Uống cạn chén xuân này

I   LOVE  YOU

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

CÂY NHÀ LÁ VƯỜN_ XIN MỜI CÁC BẠN

                                   
                                                      Tên em không thiếu, không thừa
                                                      Vì em ăn được người ưa cũng nhiều

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Điều không chia sẻ

Có gánh nặng không thể nào chia sẻ
Có nỗi buồn không thể ngỏ cùng ai
Hiện tại chết rồi làm gì có tương lai
Miệng khô đắng ngậm bồ hòn làm ngọt

                       10-2014

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

SUỐI GIÀNG

Lưng trời .Chẳng thấy suối đâu 
Dốc quanh co ngỡ bắc cầu trên mây
Giữa núi cao. Bạn về đây
Quên sao vị ngọt ngất ngây chè Giàng

                                                    Chiều 12-9-2014

Mời bạn đến với Suối Giàng - Văn Chấn  ngắm những gốc chè cổ thụ 



                                   Chiếc cổng vào bản PÁNG CẢNG giữa trời mây Suối Giàng



                                         Dưới bóng mát  gốc cây chè tổ ( Suối Giàng - Văn Chấn )




Các cháu học sinh người Mông đi lấy củi về




                                               Hoàng Nhật ngồi vắt vẻo trên cành cây chè tổ.




                                      Bên một gốc chè giữa đại ngàn đồi chè trên đỉnh núi bao la .



                Và một góc cửa hàng giới thiệu sản phẩm chè tuyết Suối Giàng ( 3 triệu đồng / kg ).
                Xin mời bạn hãy một lần về đây thưởng thức hương vị thơm ngọt đặc biệt chè Suối Giàng.







Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

TÌNH GIÀ

Sáng, mấy vòng bách bộ
Về bà ghé vườn rau
Ông quét nhà, đun nước
Việc nhà lo cho nhau.

Hôm nay thức ăn ngon
Ông thêm lưng nữa nhé
Gắp thức ăn cho bà
Ngọt bùi cùng chia sẻ.

Ngày lễ , tết con cháu
Quây quần về đầy nhà
Trẻ tranh nhau chí chóe
Ngủ chung với ông bà.

Bà sang nhà em gái
Vui chuyện lâu chưa về
Ông vào ra quanh quẩn
Thời gian dài lê thê

Thu qua rồi. Lành lạnh
Nhớ mặc ấm thêm vào
Đầu gối bà có đau
Tôi lấy dầu xoa nhé

Bốn chục năm có lẻ
Như đôi chim bên nhau
Có hai ông bà già
Mà tình yêu mãi trẻ.

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

CÓ MỘT NGÔI SAO ...






Có một ngôi sao thầm lặng
Không phải cầu thủ quốc gia
Chẳng là diễn viên , ca sĩ
Không là chính khách, doanh nhân
Nhưng sáng hơn sao khuê
Và đẹp hơn sao mai đến vạn lần

Ngôi sao ấy làm mẹ hiền , vợ đảm
Một phụ nữ Việt Nam duyên dáng
Tháng năm tảo tần dậy sớm, thức khuya
Lo con mải chơi hêt giờ trên lớp học chưa về
Lo cháu đến trường ngày mưa dầm gió bấc
Cả một đời tối ngày tất bật
Cho chồng con cho cuộc sống gia đình ...

Có một ngôi sao
Luôn tỏa sáng hết mình
Việc nội ngoại chu toàn, trọn vẹn
Việc xóm làng đến chốn đến nơi
với bạn bè nụ cười ngọt ngào nở trên môi

Có một sao quay quanh quỹ đạo đời tôi
Khó khăn sẻ chia, niềm vui cùng hưởng
Vượt mọi gian nan chung ngọt, bùi,khổ, sướng
Để mỗi ngày hạnh phúc mãi nhân lên.

Xin cảm ơn Đất, Trời
Cảm ơn cuộc đời
Ban tặng cho tôi ngôi sao thầm lặng ấy -  là em.




                              Tháng 8-2014


 

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

TẢN MẠN CÙNG XUÂN THU



Mấy hôm nay cứ vẩn vơ, thỉnh thoảng lại mở máy đọc lời nhận xét của Xuân Thu :

“ Cái gì nói vừa phải mới đáng tin
  Cái gì nói quá siêu phàm thì siêu thực ”

trong mấy dòng viết về Tình cảm gia đình . Trước tiên phải công nhận đó là lời nhận xét thẳng thắn nhắc nhở đáng quý để viết ( dù viết cho vui và cho mình chứ không phải để đăng báo, in thành sách. Chỉ có điều thời @ nên lưu trên blog được nhiều bạn chia sẻ - tất nhiên rất quý trọng bạn bè ) .

Dẫu bị cái cảm xúc vẩn vơ kia đeo bám nhưng mình  vẫn khẳng định tình cảm với Cha- Mẹ, mình không bao giờ SIÊU THỰC :

          Trước hết điều canh cánh và đi theo suốt đời người, mình là đứa con bất hiếu. Bất hiếu bởi không bao giờ có thể bù đắp được công sinh thành, dưỡng dục của Mẹ, của Cha. Canh cánh vì cuộc sống hàng ngày bây giờ của cháu con gần như vương giả nếu so với đời sống ngày xưa của Cha, của Mẹ. Và bao nhiêu, bao nhiêu điều trăn trở, suy tư , bao nhiêu dấu hỏi khác cứ thường trực trong đầu  ?

 Có thể là người bảo thủ nhưng hai từ Cha Mẹ ( miền bắc là Bố, Mẹ ) cả cuộc đời mình chỉ giành để gọi bốn người, hai người sinh ra mình và hai người sinh ra vợ mình, và hai từ đó mình thường viết hoa, coi như “ đôc quyền “ làm của riêng vậy. Bạn nào có cha mẹ nuôi , đọc mấy dòng này tha thứ cho mình nhé, quả thật mình không thể gọi ( dù xã giao … ) người khác là cha, mẹ được , bởi cảm thấy như mất đi cái gì thiêng liêng, cao quý . Và hai từ Mẹ và Cha như quyện vào nhau. Nói, viết về Mẹ cũng là nói và viết về Cha và ngược lại

Những ngày kỹ thuật số chưa ra đời và khi chưa biết sử dụng máy tính, chưa có mạng internet, mình cứ thấy bài thơ nào về người mẹ là chép vào sổ thơ. Cũng nhiều lần cắt những thơ hay về mẹ trên báo hay tạp chí của cơ quan làm của riêng, dù biết việc làm này được xếp ngang hàng với kẻ cắp.

Cả Mẹ và Cha đi xa đã mấy chục năm rồi mà hình ảnh Mẹ, Cha vẫn như trước mắt. Lời Cha cách đây trên nửa thế kỉ vẫn văng vẳng bên tai :

… Cha mẹ không có tài sản gì đáng giá để lại cho các con sau này, chỉ muốn để lại cho các con cái chữ. Dù nhà nghèo, Cha mẹ vẫn cố gắng lo cho các con ăn học. Chỉ lo các con không học được. Xã hội còn có nơi để học, các con còn muốn đi học thì cha mẹ quyết lo cho các con được học tới cùng….


… Là người cương trực, nóng nảy nhưng cha tôi là người giàu tình thương, dễ xúc cảm. Tôi nhớ mãi một chiều mưa, cả nhà quây quần ngồi vẽ ngô sau mùa thu hoạch. Tôi nhỏ nhất nhà nên mấy anh tôi bàn chỉ giao cho tôi phải vẽ hết 100 bắp mới được đi chơi. Thấy phải vẽ 100 bắp nhiều quá tôi đề nghị các anh chỉ vẽ 10 chục bắp thôi. Cả nhà cười vỡ bụng. Sau một phút ngây người, rồi tôi chợt hiểu 10 chục cũng chính là 100. Cả nhà cười xong, cha tôi bảo các anh tha cho tôi không phải vẽ ngô mà đọc truyện cho cả nhà cùng nghe. Truyện là những bài trong quyển Trích giảng văn học, sách giáo khoa lớp 7 mà anh tôi đang học. Hôm ấy tôi đọc bài Chị Dâụ trích trong tác phẩm Tắt Đèn của Ngô Tất Tố. Khi đọc đến cảnh chị Dậu phải đứt ruột nài nỉ bán con, bán cả đàn chó cho nhà Nghị Quế, lấy mấy đồng bạc đóng suất sưu cho người em chồng đã chết để cứu chồng đang bị trói ở ngoài đình làng thì cha tôi bật khóc. Rồi mẹ tôi cũng khóc. Không khí trầm hẳn xuống . Mâý anh em tôi âm thầm nhìn nhau lặng lẽ. Tôi xúc động và không đọc tiếp được phần còn đọc dở….


.. Mỗi chủ nhật, mỗi lần nhớ nhà trốn về trong tuần là mẹ phải thức khuya dậy sớm chuẩn bị cho con thứ gì ăn trước lúc đến trường. Trăng mờ, gà gáy, mẹ không ngon giấc ngủ, lòng canh cánh lo gọi con dậy đi học đúng giờ. Nhiều lần vừa đi vừa ngủ gà, ngủ gật, đến trường mà trời chưa sáng rõ mặt người…


… Mùa Xuân năm 1989, ăn tết xong  vợ chồng tôi khởi công làm căn nhà mới, tôi nhận điện từ quê báo tin mẹ bị ốm. Đã nhiều lần, hè về thăm quê, thăm mẹ, người nhà kể lại dù bị ốm nhưng mẹ cấm không được báo tin cho vợ chồng tôi biết. Mẹ lo nếu biết mẹ ốm, chúng tôi ở xa, không yên tâm công tác . Bây giờ nhận tin báo mẹ ốm tôi biết sức khoẻ mẹ nguy kịch. Tôi vội vã thu xếp áo quần về quê để công việc xây cất nhà cửa tự vợ tôi lo liệu …


… Mẹ ốm nặng. Mẹ đã 79 tuổi rồi . Cả cuộc đời mẹ dốc sức lo toan cho gia đinh, cho anh em chúng tôi, cho các cháu. Sức mẹ đã vắt kiệt thành dòng sữa ngọt ngào nuôi anh em tôi khôn lớn. Tình thương yêu mẹ giành trao hết cho con, cho cháu. Tuy nằm liệt giường, chỉ ăn vài thìa cháo khi con cháu nài ép nhưng biết vợ chồng tôi đang làm nhà mẹ rất mừng cho  con trai mẹ sẽ có ngôi nhà yên ấm chở che trong những ngày mưa nắng. Nhưng đang ốm mà mẹ vẫn lo lắng, ban khoăn. Nhiều lần mẹ giục tôi trở về để đỡ đần cho vợ . Mẹ vẫy tôi lại gần hơn, ghé sát tai tôi, tiếng mẹ thì thào : “ Mâý  anh em chỉ có mình con phải sống xa quê. Mẹ ốm, con về được là mẹ toại nguyện lắm rồi. Con hãy trở ra ngoài đó để giúp vợ con. Để một mình vợ con lo việc làm nhà sức khoẻ giảm sút, ốm đau thì khổ vợ con, khổ cháu ” .

Giờ mẹ tôi đã đi xa nhưng tôi cảm nhận mẹ vẫn luôn bên tôi suốt cả cuộc đời. Tôi mãi là đứa trẻ thơ bé bỏng, yêu thương của mẹ. Đôi mắt hiền dịu của mẹ như vẫn dõi theo tôi. Lời ru, những điệu dân ca, hát ví dăm của mẹ ngày nào vẫn ngọt ngào vang vọng đưa tôi vào giấc ngủ. Tôi vẫn nằm gọn trong vòng tay ấm áp, vẫn dúi đầu vào lồng ngực tìm hơi ấm nồng nàn từ trái tim của mẹ. Mẹ là tất cả, là tình yêu cao quý nhất. Mẹ là người đẹp nhất trên thế gian này. …
                                               
… Sáu năm, hết cấp II rồi học cấp III tôi đều phải đi học xa nhà. Cứ thứ bảy, tan học là từ trường huyện tếch thẳng về nhà. Đói hoa cả mắt. Cũng có những tuần trên đường về. ông bác ( quê tôi gọi là cậu ) anh trai mẹ tôi đón ngang đường bắt thằng cháu ghé vào ăn vội bát cơm nhà vẫn để giành cho tôi. Về đến đầu làng đã thấy mẹ bế các cháu đứng  chờ ngoài ngõ. Các cháu Tuyết, cháu Sương chạy đến và ôm chầm lấy chú. Mọi sự mỏi mệt, bụng đói đều tan biến. Chỉ còn lại niềm vui . Mẹ lại tất bật lo cho tôi đủ thứ . Nào tiền ăn, nào gạo góp, nào chiếc áo con đứt chỉ đêm về mẹ mới có thời gian chong đèn khâu lại. Rồi lại quẩn quanh kiếm thứ gì cho con ăn thật no, thật ngon để ngày hôm sau con lại đến trường. Sau này lớn lên, đi làm ăn và sinh sống xa quê, có vợ con , cuộc sống vật chất chưa dư thừa nhưng cuộc sống vợ chồng con cái tôi cũng tạm đầy đủ, mà nơi quê nghèo Mẹ vẫn tằn tiện tích cóp từng đồng để  mua những gì ngon nhất, quý nhất giành gửi cho cháu, cho con. Tôi thật xấu hổ khi về quê , chẳng có gì đáng giá để làm quà cho Cha, cho Mẹ nhưng khi ra đi Mẹ bắt tôi mang nào túi đầy, nào  túi vơi những lạc, những vừng, những cân gạo nếp và cả những củ khoai lang vàng xứ Nghệ cho các cháu ăn để  biết và nhớ hương vị quê nhà….

 ( Những dòng in nghiêng trích trong hồi ký : Mảnh đời tôi của CU NGUYEN ).

Suốt cả cuộc đời Mẹ Cha đã giành cho ta tất cả nhất là những thời điểm khó khăn nhất :

... Quên sao được
Chiếc chăn mỏng Mẹ vẫn còn nhường nhịn
Giành cho con
Lá chuối khô lót ấm chỗ Mẹ nằm

Quê hương ta đất đá sỏi cằn
Nắng thiêu đốt gió lào hừng hực thổi
Trằn trọc thâu đêm
Trên tay Mẹ chiếc quạt mo làm cầu nối
Cho con ngủ ngon và giấc mơ đến thiên đường
....
                ( Con thương Mẹ nhiều, nhiều lắm Mẹ ơi )


Vợ chồng chúng tôi chung sống với nhau đã 41 năm hòa thuận. Gần nửa thế kỷ nhưng chưa bao giờ có mâu thuẫn gia đình, cãi nhau to tiếng. Tất nhiên hờn dỗi yêu thương thì có . Thế nhưng khi đã có con trai đầu lòng, ở cái thời điểm hạnh phúc nhất của một gia đình, có lần hai vợ chồng đang âu yếm, vui chơi cùng con  tôi bảo vợ : Anh sẽ bỏ em, nếu em có lời lẽ xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm của Bố Mẹ anh. Với tôi đó là điều không phải để đe dọa. Thế nhưng khi bố vợ tôi mất cách đây không lâu, mẹ vợ và anh em trong gia đình ngoại giành cho tôi chịu tang như người con trai cả trong nhà.

Khi các con tôi lớn, trước khi xây dựng gia đình, tôi đều gọi các con trai, con dâu tương lai gặp mặt đặt một yêu cầu khắt khe:  hãy giành thời gian tìm hiểu về bản thân và gia đình thật kỹ, con trai tôi có nhiều tật xấu, gia đình tôi còn nhiều khó khăn, nhưng khi đã quyết tâm xây dựng hạnh phúc trăm năm, dù cuộc sống khó khăn hay bất kỳ hoàn cảnh  nào cũng không được phép có lời lẽ xúc phạm đến cha mẹ, gia đình hai bên nội ngoại.

........

Xuân Thu ạ, viết những dòng này, dẫu chưa kể hết, chỉ để  điểm lại mình có siêu thực khi viết, nghĩ, giành tình cảm thiêng liêng nhất với Mẹ với Cha không, để giảm đi cái vẩn vơ đeo bám mấy ngày nay mà thôi nhé .Cảm ơn nhận xét của Xuân Thu nhưng mình vẫn bảo thủ mà kết luận rằng : Những gì viết về Mẹ, về Cha không hề siêu thực

                                           Phú Thọ 25-8-2014

CON TRAI MÀ ...

Đỉnh Everet cao, anh cũng vượt
Biển Thái bình dương sâu , anh cũng qua
Vòng tay em nhỏ, mà anh chết
Đơn giản thôi em - con trai mà .

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Bốn mươi năm gặp lại



                                             ( ghi trong niềm vui )    


                                        (  Cựu hs : Ngô Minh Sơn và Nguyễn Thị Tuyên )
 
Thuở còn thơ chúng mình học cùng trường Bốn chục năm rồi mỗi đứa một phương. Hôm nay rủ nhau về gặp mặt. Nụ cười nở trên môi và bàn tay nắm chặt. Ê, thằng kia , con nọ, mày tao chi tớ thật là vui. Như bầy chim non ríu rít rộn vang cả một vùng trời Chỉ có bạn bè, học cùng nhau là xưng hô  thân mật thế . Mấy bạn gái tụm năm, tụm ba thỏ thẻ Trông mặt cậu quen quen nhưng  tớ chưa nhớ nổi tên gì . Cũng chẳng trách  nhau bởi chia tay đã mấy chục năm rồi. Bao buồn vui , sống gần trọn đời người. Chỉ có tình bạn, tình đời là không thể khác Nhiều anh nhuộm màu nên tóc còn đen, nhưng nhiều chị làn tóc mây ngày nào nay đã điểm nhiều sợi bạc. Gặp nhau thật vui mà mắt cứ rưng rưng …

          Ngồi bên nhau trông anh chị nào cũng hiền lành, ngây thơ như bốn mươi năm về trước. Nhưng có anh đã là phó bí thư Huyện ủy của một vùng. Anh thì gánh trọng trách phó chủ tịch Hội đồng.  Riêng quân đội, công an thì đại tá cũng có dăm bảy đứa. Anh giám đốc, thằng trưởng phòng kỹ thuật, của công ty nổi tiếng ở đất này. Cô chủ bất động sản trông như một bà tây. Ngày xưa gầy hom hem mà bây giờ nhẹ cũng phải ngoài bảy mươi lăm ký.Các cô gái năm nào hiền lành, giản dị. Công việc chung đã hoàn thành nay trở về nhà. Giúp con trông cháu nội ngoại của bà. Lúc rảnh rỗi cũng lên mạng chuyện trò, hẹn hò  cùng bè bạn

          Gặp nhau chuyện hàn huyên mà thời gian sao trôi nhanh vậy. Dẫu dùng dằng rồi cũng phải chia tay. Riêng tôi xin mượn mấy câu gọi là thơ trong buổi gặp mặt ngắn ngủi này. Chắc tâm sự của tôi cũng giống tâm tư của nhiều anh chị khác :

                              Giá như đằng ấy ngỏ lời
                              Thì đâu bốn chục năm trời xa nhau
                              Tình còn nặng, duyên còn sâu
                               Cười mà luyến tiếc, bởi đầu hoa râm .

             Và những hình ảnh sau do các bạn bè ghi lại. Xin trưng lên để khi mở trang này chúng mình được ngắm lại nhau, cùng bao nhiêu chuyện dấu kín ở trong đầu ( Hình ảnh sễ tiếp tục bổ sung khi chủ blog nhận từ các cựu học sinh gửi đến )  :


Cựu học sinh- Đại tá Nguyễn Kim Trọng, nguyên Viện trưởng Viện KS quân khu thủ đô, trưởng ban liên lạc khóa 1971-1974 chủ trì gạp mặt.


Cựu học sinh Hoàng Sỹ Nghiệp, phó hiệu trưởng trường DTNT huyện, ca sĩ có tiếng hát hay nhất trường 
biểu diễn trong chương trình văn nghệ chào mừng gặp mặt

Từ trái qua phải : Cựu học sinh: Nguyễn Huấn, phó BT huyện ủy, chủ tich HĐND huyện - Hoàng Các- Đại tá, trưởng phòng ( thuộc Ban Nội chính trung ương) - Hoàng Đức Xuân, ủy viên thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch thường trực HĐND huyên- Hoàng Sỹ Nghiệp phó hiệu trưởng trường phổ thông DTNT huyện thay mặt cựu học sinh tặng hoa thầy giáo Nguyễn Cử và thầy giáo Hà Khắc Đa


Thầy giáo Nguyễn Cử  tâm sự và điểm danh những cựu học sinh có mặt thân mật như hơn 40 năm về trước



                                               Thầy và trò chụp ảnh kỷ niệm trước lúc chia tay

             Hẹn lần gặp mặt năm sau đông vui và chúc bạn bè cùng gia đình an vui, hạnh phúc


                                                                          Yên Lập 17-8-2012
                                                                                   N C






Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Mấy dòng tâm sự cùng anh

Thân tặng : Nhà giáo ưu tú,  nhạc sĩ VuVaVi.

Mới ngày nào chia tay
Mà giờ này tóc anh em mình đã đều bạc trắng.
Thời gian trôi thầm lặng
Nhưng trái tim đâu có như mái tóc trên đầu.

Anh mải mê thức suốt đêm thâu
Chọn nốt nhạc du dương giành cho tuổi trẻ
Bay lên cùng thế hệ đàn em
Không phải chỉ giành riêng cho học sinh trường Vũ Thê Lang

Chia tay anh
Em quay về với Yên Lập đại ngàn
Mảnh đất Ngô Quang Bích đã dựng cờ khởi nghĩa
Nơi em đã giành cả thời trai trẻ
Dâng nhịp đập trái tim
Và dòng máu hồng cho bao em nhỏ thân thương

Xa nhau chục năm qua
Tự hào anh em mình vẫn đi chung một con đường
Dẫu gập ghềnh, mấp mô
Nhưng là con đường tiến về phía trước

                    Việt Trì tháng 7-2014

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

Lãnh đạo trẻ huyện Yên Lập biết lắng nghe , tiếp thu ý kiến công dân


        ( Khi nghe bài Mùa xuân Yên Lập cần tắt bài Cô giáo Tày ... ở trang sau )      

             Đường vào khu vực Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyên Yên Lập được lát gạch trang trí vỉa hè tạo nên khung cảnh đẹp trước cơ quan. Mấy tháng nay nhiều mưa, cỏ dại mọc um tùm , có phần hoang dã. Cứ mỗi chiều tản bộ, mỗi sáng đạp xe qua, lòng tôi thấy băn khoăn. Băn khoăn lề đường bị tàn phá. Băn khoăn cảnh quan môi trường bị xâm hại và trăn trở không biết có bao nhiêu cán bộ, công chức và những người có trách nhiệm để mắt đến mỗi ngày khi đi qua đây đến cơ quan

           Nhân dịp hoạt động xã hội ở khu hành chính, cùng ngồi với lãnh đạo  huyện tôi ghé tai nói nhỏ :

          - Cháu phó bí thư, tôi thấy đường vào Huyện ủy, Ủy ban cỏ dại mọc nhiều , cháu chỉ đạo hai Chánh văn phòng huy động anh em cơ quan lao động tự phục vụ 30 phút cuối ngày để làm sạch được không ?

Một thoáng ửng hồng , nét mặt người lãnh đạo trẻ như bối rối , như xấu hổ, như ngạc nhiên trước đề nghị của người dân tưởng  như không quan tâm gì đến cơ quan Đảng và Nhà nước. 

Cũng một thoáng tôi nhận ra cảm xúc này như biểu hiện của niềm tin cậy

         - Vâng, cháu về sẽ kiểm tra lại trách nhiệm các bộ phận được giao bác ạ. Bây giờ nhiều bộ phận , tổ chức, nhiệm vụ chồng chéo nên có khi công việc được phân công cứ  “ ưu tiên”, “ nhường nhịn ”,  cho nhau.

         Bẵng đi hơn một tuần lễ về thành phố thăm cháu nội, vui chơi cùng các “ lão ” bạn bè, sáng nay mang xe đạp mấy vòng thấy con đường hôm nào cỏ mọc um tùm nay đã được chỉnh trang, phong quang , sạch sẽ.

         Một cảm giác lâng lâng, một niềm vui dâng lên nhè nhẹ dễ chịu như không khí trong lành buổi sáng đầu thu. Lâng lâng không bởi xe bon trên con đường phong quang mà lâng lâng vui vẻ bởi lời đề nghị một việc nhỏ không liên quan cụ thể một cá nhân nào của một công dân được lãnh đạo lắng nghe, xử lý. Niềm vui , niềm tin người dân Yên Lập có nhiều cán bộ lãnh đạo, công chức, viên chức … biết lắng nghe, thấu hiểu ý kiến góp ý, đề xuất nguyện vọng chính đáng của mọi người dân
                                  
                                                           Tháng 8- 2014 
         

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Người là hoa của đất



                         Tác giả :  N.V.Ph - Hội Người cao tuổi phường Tân Thành
                                                         TP Thái Nguyên, tỉnh Thái Nguyên
                                                     ( Đăng trên Blog Nhà văn Nguyễn Quang Vinh )

1.    Dạy con trẻ vạn lời hay, không bằng nửa ngày làm gương, làm mẫu.

2. Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi mà không biết trả.

3. Dâu, rể tốt cha mẹ được đề cao. Con cái hỗn hào đứt mười khúc ruột.

4. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn.

5. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường. Bước chân ra đường phi trộm thì cướp.

6. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han. Bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng.

7. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.

8. Khôn đừng cãi người già, chớ có dại mà chửi nhau với trẻ.

9. Gọi cha: ông khốt, gọi mẹ: bà bô. Ăn nói xô bồ thành người vô đạo.

10. Mỗi cây mỗi hoa, đừng trách mẹ cha nghèo tiền nghèo của.

11. Cái gì cũng cho con tất cả, coi chừng ra mả mà cười.

12. Đồng tiền trên nghĩa, trên tình, mái ấm gia đình trở thành mái lạnh.

13. Gian nhà, hòn đất, mất cả anh em. Mái ấm bỗng nhiên trở thành mái nóng.

14. Bố mẹ không có của ăn của để, con rể khinh luôn.

15. Coi khinh bên ngoại, chớ mong có rể hiền.

Ăn ở mất cả họ hàng, chớ mơ có nàng dâu thảo.

16. Rể quý bố vợ vì có nhà mặt phố.

Con trai thương bố vì chức vì quyền.

17. Đi với Bụt mặc áo cà sa

Quen sống bê tha thân tàn ma dại.

18. Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ.

20. Củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời.

21 Hay thì ở, dở ra toà, chia của chia nhà, con vào xóm “bụi”.

22. Ngồi cùng thiên hạ, trăm việc khoe hay

Mẹ ốm bảy ngày không lời thăm hỏi.

23. Đi có bạn đường chân không biết mỏi, còn có mẹ cha sao không hỏi khi cần.

24. Nói gần nói xa, đừng biến mẹ già thành bà đi ở.

25. Bài hát Tây Tàu hát hay mọi nhẽ

Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.

26. Con trai, con rể bí tỷ say mềm

Nàng dâu ngồi chơi, mẹ già rửa bát.

27. Khoẻ mạnh mẹ ở với con, đau ốm gầy còm tuỳ nghi di tản.

28. Thắt lưng buộc bụng nhịn đói nuôi con, dâu rể vuông tròn, cuối đời chết rét.

39. Mẹ chết mồ mả chưa yên, anh em xô nhau chia tiền phúng viếng.

30. Khấn Phật, cầu Trời, lễ bái khắp nơi, nhưng quên ngày giỗ Tổ.

31. Vào quán thịt cầy, trăm ngàn coi nhẹ, góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng.

32. Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không

Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.

33. Một miếng ngọt bùi khi còn cha mẹ, một miếng bánh đa hơn mười ba mâm báo hiếu.

34. Cha mẹ còn thơm thảo bát canh rau

Đừng để mai sau xây mồ to, mả đẹp.

35. Ở đời bất thiện, là tại nhàn cư

Con cháu mới hư đừng cho là hỏng.

36. Bạn bè tri kỷ, nói thẳng nói ngay

Con cháu chưa hay đừng chê đồ bỏ.

37. Bảy mươi còn phải học bảy mốt

Mới nhảy vài bước chớ vội khoe tài.

38. Phong bì trao trước, bia bọt uống sau, dâu rể ngồi đâu đố ai mà biết!

39. Tiếp thị vào nhà bẻm mép, cẩn thận cảnh giác, đôi dép không còn.

40. Cầu thủ thế giới tên gọi chi chi, thoáng nhìn tivi đọc như cháo chảy, ông nội ngồi đấy thử hỏi tên gì?


      









Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Ấn tượng Braxin



03 giờ sáng dậy bật tivi để xem trận khai mạc Wool cup giữa Braxin và Coroatia đúng vừa lúc trên sân đang cử hành quốc ca nước chủ nhà. Dẫu mắt còn ngái ngủ nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo, thoải mái khi thấy hình ảnh các cầu thủ, huấn luyện viên, cổ động viên Braxin hát quốc ca đất nước họ. Hát với tất cả niềm tự hào, mãnh liệt, vỡ òa dâng trào từ trái tim đối với Tổ quốc, đất nước thân yêu vô bờ bến. Dù đang phấn khích chờ đợi trận đấu nhưng trong tôi  dâng lên tình cảm thèm khát, mơ ước được chứng kiến bài Tiến quân ca cũng được hát lên với niềm đam mê mãnh liệt trong bất kì sự kiện lớn nhỏ nào của đất nước.

            Ngày còn cắp sách tới trường phổ thông, trước khai giảng năm nào chúng tôi cũng được các thầy giáo tập trung toàn trường dạy và duyệt hát Quốc ca đón năm học mới.

            Rồi đã có mấy năm tổ chức thi sáng tác ca khúc mới  thay  bài bài Tiến quân ca . Các ca khúc được phát thử trên Đài tiếng nói Việt Nam nhưng khi nghe cứ ngang ngang thế nào ấy , không đi vào lòng người. Và hình như cuộc thi sáng tác ca khúc ấy không có hồi kết.

            Một thời trong các buổi lễ trọng đại hay mít tinh, hội họp gì đó, thủ tục chào cờ được hiện đại hóa bằng việc bấm nút các máy quay đĩa và dùng micro phát ra loa chứ người tham gia cử hành Quốc ca không phải hát. Mà đĩa phát cũng là nhạc chứ không có lời. Lãnh đạo, quan chức, công chức …  không thuộc chính xác lời bài Tiến quân ca ngày càng nhiều.

            Tôi được nghe một câu chuyện truyền miệng rằng một nguyên thủ quốc gia của chúng ta tham gia hội nhập quốc tế. Khi cử hành Quốc ca Việt Nam trên loa chỉ  có phần nhạc . Các thành viên đoàn không ai hát ( hoặc không biết hát lời bài Tiến quân ca ). Sau thủ tục chào cờ một nguyên thủ quốc gia nước ngoài hỏi nguyên thủ nước ta rằng Quốc ca nước ngài chỉ có phần nhạc và không có lời  ?

            Hình như cũng từ đấy trong các buổi lễ, mít tinh hoặc tổ chức sự kiện trọng đại nào đó … thủ tục chào Quốc kỳ có hát bài Tiến quân ca nhưng cũng chủ yếu phát trên băng đĩa. Vì thế mà có vị đại biểu Quốc hội đã phát biểu đã đến lúc đại biểu Quốc hội khi chào cờ phải biết hát Quốc ca.

            Trận bóng  khai mạc đã mở màn , cổ động viên reo hò cổ vũ mà tôi vẫn chưa dứt được ý nghĩ biết đến bao giờ Quốc ca Việt Nam lại được hát sôi nổi trong mỗi người dân nhất là trong các lễ hội , ngày kỉ niệm trọng đại của đất  nước như người dân Bra xin đã hát quốc ca của họ.

            Không chỉ là bóng đá mà đất nước, con người Braxin  thật ấn tượng

                                                              Ngày 13-6-2014

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

NGÀY XƯA CÓ MẸ





NGÀY XƯA CÓ MẸ
Tác giả: Thanh Nguyên

Ngày xưa có mẹ của Thanh Nguyên là một bài thơ hay. Xin phép tác giđăng lại bài thơ này trên bloger cá nhân với mong muốn luôn vào đọc và bạn bè cùng chia s



Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con

Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như Trời - Đất
như cuộc đời, không thể thiếu trong con

Nếu có đi một vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài Mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên

Mẹ là người đã cho con cái tên riêng
trước cả khi con biết bật lên tiếng "Mẹ"
Mẹ !
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ !
Có nghĩa là bắt đầu
cho Sự Sống, Tình Yêu, Hạnh Phúc.
Mẹ !
Có nghĩa là duy nhất
một bầu trời,
một mặt đất,
một vầng trăng

Mẹ không sống đủ trăm năm
nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần Mẹ không ngăn con khóc
là khi Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
là khi Mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hoá trắng...

Rồi những đứa bé lại chào đời và lớn lên theo năm tháng
biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga khắp mặt đất này
thành âm thanh không bao giờ vắng lặng

Mẹ !
Có nghĩa là ánh sáng
một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
cháy trong bão bùng cháy trong đêm tối

Mẹ !
Có nghĩa là mãi mãi
là cho-đi-không-đòi-lại-bao-giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ:
" Ngày xưa có một nàng công chúa..." hay "Ngày xưa có một vị vua..."
Cổ tích còn bắt đầu từ:
" Ngày xưa có Mẹ..."

Viết trong Góc riêng
Xem 11244 Trả lời/Cảm nhận 2