TÔI TỰ HÀO VỀ NGƯỜI XỨ NGHỆ
Tôi
xa làng quê thân yêu từ năm 17 tuổi để vào đại học. Ra trường được phân công làm việc tại một
tỉnh miền trung du Bắc bộ. Mỗi năm nhảy tàu, nhảy xe về thăm gia đình cha mẹ,
anh em thân thích một lần nhưng những khó khăn của năm tháng chiến tranh và
thời kỳ bao cấp nên những ngày sống trên đất Mẹ, tôi vẫn không vượt qua lũy tre
làng. Vì thế, dù là người xứ Nghệ nhưng lại không thông thuộc đường đi, lối lại
ngay chính trên quê hương mình.
Rồi những năm đổi mới tư duy, kinh tế
khá lên tôi dẫn một đoàn cán bộ quản lý giáo dục cấp huyện đi “ giải ngố ” và
điểm đến là quê hương sinh ra Bác Hồ vĩ đại. Ngày ấy phương tiện, giao thông đi
lại khó khăn nên từ Phú Thọ vào đến thành phố Vinh mà mất cả ngày đường. Là
người dẫn đường, lại về chính quê hương mình trong khi bản thân cũng không rành
về địa lí, tôi rất lo lắng. Biết vậy, trước khi đi tôi đã gọi điện với anh bạn
công tác ở một cơ quan tỉnh Nghệ An nhờ giúp đỡ. Xe đến Vinh đã hơn 19 giờ, anh
bạn đợi mãi không thấy mới về nhà ăn cơm tối ( ngày ấy chưa có điện thoại di
động ). Anh em trong đoàn lần đầu đi xa, mệt mỏi, bối rối khi thấy bước đầu có
điều gì thiếu thuận lợi của chuyến đi. Ghé
vào nhờ bảo vệ cơ quan gọi điện về nhà bạn. Chỉ 30 phút sau anh vội vàng phóng
xe máy đến. Rồi để xe tại cơ quan, anh dẫn đường đi lo chỗ ăn, chỗ nghỉ cho đoàn xong rồi mới
chia tay không quên hẹn đoàn sáng hôm sau chờ anh đem đi ăn sáng.
Hôm sau ăn sáng xong chia tay anh
bạn để anh về cơ quan làm việc đúng giờ, đoàn rời thành phố tìm đường về Nam Đàn quê
Bác. Khổ nỗi đường đi lối lại trong thành phố tôi mù tịt. Đành cầu cứu dân chạy
xe ôm vậy. Khi xuống giao dịch và ngỏ lời trả tiền công cho người xe ôm làm
nhiệm vụ dẫn đường ra khỏi thành phố, anh dõng dạc : Hãy chạy bám theo xe tui,
người ngoài tỉnh về thăm quê Bác Hồ, tui
dẫn đường mà không lấy tiền công. Mấy chục người trên xe không ai bảo ai mà đều
ồ lên một tiếng và những đôi mắt đều tập
trung nhìn vào tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, là lạ. Ra khỏi thành phố tôi xuống xe nắm
tay anh cảm ơn với tất cả tấm lòng trìu mến.
Sau mấy ngày tắm nắng, tắm gió, tắm
biển Cửa Lò đoàn rút quân về. Dẫu sao cũng một chuyến tham quan, du lịch, ai
cũng mua một vài thứ làm kỉ niệm chuyến đi, làm quà cho bạn bè, người thân.
Trên xe giờ lỉnh kỉnh bao nhiêu đồ đạc. Xe bon bon trên quốc lộ số 1 khi ra khỏi
thành phố mấy chục cây số. Mọi người râm ran trò chuyện. Một chiếc ô rơi xuống
đường qua cửa xe rộng mở hứng gió. Khi lái xe được thông tin để dừng lại nhặt chiếc ô, cũng là lúc một chiếc xe đạp của một thanh niên chạy theo ô tô
mang chiếc ô vừa rơi xuống đem trả cho người trên xe. Nhận lại ô, nói lời cảm
ơn và xe chuyển bánh. Trên xe lại rộn lên lời bình luận về việc làm của người
thanh niên nọ.
Chuyên đi đã hơn hai chục năm
mà tôi vẫn không bao giờ quên và luôn tự hào về việc làm của những
người dân xứ Nghệ. Một anh bạn nhiệt tình,
chu đáo .Một người chạy xe ôm kiếm sống qua ngày mà cao thượng . Một thanh niên
trung thực, giàu lòng nhân ái. Những việc làm tưởng như bình thường của một con
người mà hai chục năm sau khó tìm lại ở nhiều vùng trên đất nước mình. Ghi lại
kỷ niệm này, nhớ mãi những việc làm tốt đẹp này lòng tôi muốn mọi người dân của
đất nước mình và người xứ Nghệ nói riêng luôn giữ được nét văn hóa mà cha ông
ta đã hun đúc vào máu thịt thành phẩm chất con người .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét