GIỌT NƯỚC MẮT ĐAU ĐỚN VÀ HẠNH PHÚC
Không hẳn là người xấu nhưng ghét cay
ghét đắng mấy thằng khu Bốn hay chế diễu
tác phong luộm thuộm trong cuộc sống cũng như công việc chung của anh.
Rồi lần lượt ba anh khu Bốn chuyển vùng công tác, mình tôi ở lại . Thế là
" tình cảm " cho bốn anh em
bây giờ được anh dành tất cả cho tôi . Tuổi trẻ chúng tôi lêu têu trong cuộc
sống nhưng có ý thức trách nhiêm trong công việc. Tôi làm việc từ cái tâm trong
sáng của mình, vì con người chứ không có mục đích thăng tiến , chức quyền gì và
cả cuộc đời tôi cũng không hề có quyền, có chức. Thế nhưng anh luôn cản trở mọi
bước đi trong cuộc sống của tôi. Mà tôi thì cứ vô tư trêu chọc vào tổ ong bò
vẽ.
Rồi tôi bị "bắn" khỏi cơ
quan cũ đến một nơi làm việc mới nhưng cũng chỉ cách cơ quan cũ chừng vài cây
số. " Cái gai " vẫn chưa gãy hẳn, vẫn chương chướng trước mắt bởi
" bị " chuyển đi nhưng tổ chức lại nâng cho tôi một chân kính.
Mấy năm sau, tôi lại được tổ chức nâng
thêm một chân kính nữa và tham gia cấp ủy huyện. Lúc này thì anh công khai tuyên bố : Kết nạp tôi vào Đảng là
sai lầm lớn . Mấy anh bạn công tác cùng
cơ quan cũ thì cười bảo tôi : Mày chọc thế nào mà Ông ghét mày đến thế ?.
Và tôi mãi là cái gai trong mắt anh
Rồi con anh khôn lớn, học nghề, ra
trường. Hoàn cảnh gia đình anh cũng không khá giả gì. Cha nuôi con hết chị đến
em ăn học phổ thông rồi thi vào trường chuyên nghiệp . Vợ anh làm nghề nông ở
vùng bán sơn địa , ngập lụt quanh năm .
Trớ trêu cho đời, cho anh và tôi, con
anh ra trường lại được phân công về lĩnh
vực tôi phụ trách. Phân công con anh về làm việc ở đâu hoàn toàn nằm trong tay
tôi, mà cái nghề của của chúng tôi ít
nam, nhiều nữ. Con anh là thanh niên nam, trẻ , khỏe rất phù hợp cho vùng cao, vùng xa xôi hẻo
lánh. Không phải tôi mà chính anh hiểu rất rõ điều đó .
Làm cha, làm mẹ ai mà lại không lo
lắng, quan tâm đến con mình và mọi sự quan tâm đến công ăn, việc làm đều hoàn
toàn chính đáng . Anh cũng không là ngoại lệ nhưng bây giờ ... cái gai, ... cái
gai .
Không trực tiếp mà thông qua một người
bạn anh đánh tiếng muốn đến nhà tôi chơi. ( Đây là lần đầu kể từ khi tôi có nhà
riêng anh ngỏ ý đến chơi nhà . Còn anh em bạn bè cơ quan cũ thì đều biết nhà
tôi cả ) . Tôi nói với bạn : Anh cứ nói lại với anh, nhà tôi luôn rộng cửa đón
bạn bè đến thăm nhưng lại nhắc thêm đến
nhà chỉ bù khú, vui chơi thôi nhé. Mọi công việc tôi chỉ giải quyết ở cơ quan.
Và anh không đến nhà riêng
Anh cũng chẳng hề đặt chân đến cơ quan
tôi nữa .
*
* *
Các
bạn. Câu chuyện trên không phải là một tình huống của người viết đặt ra, mà là
sự thật . Một sự thật đã đến đỉnh cao của sự gay cấn . Cái gai bây giờ sẽ là
cái đinh thép xuyên thủng mọi cản trở trên đường mà nó đang định xuyên qua. Tiếng cười sảng khoái, sung sướng, hạnh phúc của người nắm quyền hành, nắm trong tay phần thắng về mình
.
Không. Nếu thế tôi không là con người .
*
* *
Không.
Tôi phải là con người có nhân cách.
Khi người phụ trách sắp xếp nhân sự thảo luận
phương án phân bổ các đối tượng về cơ sở, tôi đề nghi sắp xếp con anh không bố
trí ở gần nhưng không xa nơi anh công tác để cháu đi về ăn cơm chung cùng bố .
Đề nghị của tôi được báo cáo rộng rãi trước toàn thể anh em cơ quan với lời
giải thích : Nếu sắp xếp con anh về nơi xa xôi, anh sẽ cho rằng tôi trả thù
anh. Trong anh , tôi sẽ là người hèn hạ, thấp kém . Tôi thấp kém về cá nhân là
một nhẽ, nhưng tôi là người đứng đầu của cơ quan này. Không thể để người đứng
đầu cơ quan này thấp kém trong con mắt của một người đã có sẵn định kiến trong
đầu . Lý giải của tôi được anh em trong cơ quan ủng hộ.
Thời
gian cứ thế trôi đi. Anh hết tuổi làm việc, về nghỉ hưu tại quê nhà. Con anh trưởng
thành, xây dựng gia đình, được tổ chức bồi dưỡng, tạo điều kiện thuận lợi trong
cuộc sống , công tác rồi cũng lên sao, lên gạch . Nói nôm na và riêng tư thì
tôi cư xử với con anh không như anh cư xử với tôi ngày trước. Không những không
như mà hầu như ngược lại. Khi viết câu này tôi không hề xấu hổ với lương tâm
mình .
Nhưng, thật đáng tiếc, và đau đớn con anh bị bệnh hiểm nghèo . tuy được
bạn bè, anh em trong cơ quan hết lòng giúp đỡ, cơ quan cấp trên tạo mọi điều
kiện cho con anh chữa bệnh , nhưng vẫn không qua khỏi , đã qua đời khi mới
ngoài ba mươi tuổi
Cơ
quan con anh công tác đã cùng địa phương chăm lo tang lễ tiễn đưa con anh đến
nơi an nghỉ cuối cùng. Dẫu nhiều công việc nhưng cá nhân tôi với lương tâm và
trách nhiệm, có mặt từ đầu đến cuối chia sẻ nỗi đau với gia đình anh . Khi tôi xuất hiện tại nhà
anh, anh đã ôm lấy tôi mà khóc. Khóc vì
nỗi đau mất con trai cả mà anh vẫn nói với tôi nghẹn ngào trong nước mắt : Tha
thứ cho tôi, tôi đã không hiểu anh, anh C.. ơi. Tôi cũng khóc. Khóc vì mất đi
một học trò, một đồng nghiệp, thương một người cha, người mẹ già, một gia đình
phải gánh chịu nỗi mất mát quá lớn. Trong những giọt nước mắt đó có lẫn giọt
nước mắt hạnh phúc. Hạnh phúc đã cảm hóa, chinh phục được một con người.
Đầu mùa hè 2015
NC