Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

CHUYỆN TÀO LAO CỦA MẤY LÃO GIÀ ĐẠP XE MỖI SÁNG
Sáng nào cũng đạp xe rèn luyện thân thể, chuyện trò của mấy lão già cũng đều sôi nổi :
- Hôm xưa , 20-10, ngày Phụ nữ Việt Nam, chương trình Cuộc sống thường ngày của VTV1 giới thiệu bà cụ 93 tuổi mà khoe mạnh, nhanh nhẹn, cụ mang theo cả vợt đánh cầu lông đến nơi phỏng vấn. Gần trăm tuổi mà giọng nói đanh gọn rõ ràng, tác phong nhanh nhẹn, giọng cười rất sảng khoái. Khi phóng viên hỏi về bí quyết sống khỏe, cụ cười và bào : Bí quyết sống lâu, sống khỏe là : Ba không với mọi việc ngoài xã hôi : Không nghe, không thấy, không can dự mọi việc.
- Ấy, các lão ơi, tôi thấy sống thế thì chán lắm. Sống lâu, sống khỏe mà có mắt như mù, có tai như điếc, có miệng không nói thì sống lâu, sống khỏe cũng chẳng khác gì cuộc sống thực vật
Ông bạn khác của tôi chen vào :
- Các ông ơi, bây giờ tôi thấy lối sống một số người đã thay đổi rồi không như cánh truyền thông VTV đưa tin, cũng không cố hữu như các lão nói đâu. Sống thế cổ xưa rồi. Bây giờ xuất hiện lớp người có mắt giả mù, có tai giả điếc, nói một đường làm một nẻo và theo họ đó là lối sống hợp thời cuộc. Nghe đâu lối sống đó “ phất “ lắm, “ phất “ toàn diện.
- “ Phất “ thì “ phất “ đấy nhưng làm người mà sống không phải chính mình nữa tồi tệ lắm các lão ơi. Đúng thế không, tôi chẳng lấy ví dụ so sánh làm gì để các lão lại bảo tôi là thằng già khọm mà còn thiếu văn hóa.
Tất cả cười sảng khoái và chấp nhận không cần sống lâu, chỉ cần sống khỏe, minh mẫn, mỗi sáng đạp xe rèn luyện thân thể, về nhà giúp được việc gì cho gia đình, xã hội thì làm, sống được ngày nào thì sống nhưng hãy sống hết mình, chính mình.
Vẫn quãng đường ấy nhưng hôm nay đạp xe như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Thế mới biết, sống hết mình, chính mình mới là đáng sống.

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

TẢN MẠN CHUYỆN CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY
Trước khi viết mấy dòng này tôi đã đem câu chuyện sau đây kể với một cựu giáo chức. Nghe xong ông bảo : “ Cuối cùng cũng chỉ tại cái thằng mình cả, giáo dục đào tạo không nên hồn nên để bây giờ chúng nó thế” . Ông bạn già thì than thở : “ Quả báo, quả báo, con hư tại mẹ, cháu hư tại bà, nền nếp gia phong dạy bảo không đến nơi đến chốn, giờ phải hứng chịu, quả báo, quả báo ”. Vợ tôi nghe xong lại trách : “ Cũng tại anh thôi, cứ sống xuề xòa, nhờn với ... mèo, mèo liếm mắt “.
Kể ra thấy cũng xấu hổ thật, nhưng thà để mình xấu hổ một lần, may ra sau này người khác khỏi chịu xấu như mình nên cũng liều vậy .
Gia đình em, con ông chú vợ tôi làm “ gian nhà gian cửa” cho Tổ tiên, các cụ đã đi xa. Đến chia sẻ, chung vui có nhiều mối quan hệ, độ tuổi. Khi tôi và mấy ông anh con bác đến thì khu vực đón tiếp đã khá đông người, có người quen nhưng cũng có nhiểu người lạ ngồi chuyện trò theo nhóm. Sau khi cất tiếng chào chung các ông bà, anh chị có mặt, tôi đến chào ông anh vai vế cao nhất trong dòng họ. Ngồi bên cạnh là em cậu, tôi đưa tay, người em cậu đưa tay nắm lấy nhưng vẫn ngồi yên để bắt tay tôi. Vừa cười, tôi vừa bảo: “ Này , anh bắt tay cậu, cậu là em thì phải đứng dậy chứ ”. Tất nhiên em tôi đứng lên nhưng kèm theo là tiếng cười ồ của mọi người. Điều đáng buồn là chú em này cũng từng là này ... là nọ trong thang bậc xã hội.
Sau khi chào xã giao một số người khác, ba anh đi cùng tôi đứng một góc nói chuyện mà không hề có một ai trong số quan khách, đặc biệt lớp trẻ nhường ghế mời ngồi. Thấy chướng tai, gai mắt, tôi vào nhà thằng cháu mang một chồng ghế ra rồi bảo : “ Có ghế đây, anh mời các em, các chú ... ngồi ”. Ông anh đi cùng tôi cười bảo : “ Chú mời thế thì ma nào dám đến ngồi ”. Tôi quay lại : “ Xin mời bác”. Mấy ông anh ngồi xuống nói chuyện với mọi người, còn bậc đàn em cả quen lẫn lạ tóc đen, áo trong quần nai nịt chỉnh tề, váy ngắn váy dài , iphon, ipad cầm tay có ai thiếu chỗ đâu mà cần ghế ?
Vào bữa tiệc, tôi được xếp ngồi cùng hai ông thông gia với gia đình em tôi, hai ông anh và một người em. Quan hệ là thế nhưng tôi là người cao tuổi thứ nhì trong mâm cỗ. Vai vế trong gia đình, tôi là em nhưng hai ông anh và một ông thông gia đều ít tuổi hơn tôi và là học trò cũ nên họ đều tham gia việc chuẩn bị cho bữa tiệc. Ngồi cùng bàn nhưng thằng em cứ ngồi chuyện trò như là thượng khách. Đứng dậy, chỉ tay về thằng em tôi bảo : “ Em vừa là em, vừa ít tuổi, phải làm nhiệm vụ chia bát đũa, rót rượu cho các ông, các bác, các anh chứ ” ?
Rồi tiệc cũng tàn.
Rồi ai lại về nhà ấy
Một đại gia đình, một dòng họ là hình ảnh xã hội thu nhỏ, điều khác chỉ là trong một dòng họ ít nhiều có sự ràng buộc quan hệ tình cảm gia đình mà trong hơn tiếng đồng hồ đã thấy bao nhiêu chuyện, không biết xã hôi bao la, rộng lớn giờ đã trôi về đâu ?.
Ngày 20-11-2016
Thích
Bình luận
THAY LỜI CÔ GIÁO THỊ XÃ HỒNG LĨNH


Hà Tĩnh mình còn nghèo lắm anh ơi

Sau bão lũ dân chạy ăn từng bữa

Đi "tiếp khách " kẻ bá vai, ôm cổ

Em chưa chồng, người yêu " gut bai " luôn

Làm Trưởng phòng anh nói bình thường

Nhưng về nhà vợ chồng sinh lục đục

Giờ giáo dục công dân rao giảng về đạo đức

Nhìn lớp trẻ thơ mặt em phải cúi gầm

Khắp nơi chê cười mà phải lặng câm

Nếu phản đối, các anh gây khó dễ

Hà Tĩnh mình tai tiếng sao nhiều thế

Chủ tịch, Trưởng phòng mọi việc để ngoài tai

Viết mấy dòng nhắn gửi để ngày mai

Đừng Quyết định em phải đi " tiếp khách".

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016

VỀ TRƯỜNG XƯA




Hôm nay về dưới mái trường xưa
Ngược thời gian lục tìm kỷ niệm
Bao thế hệ thầy trò thương mến
Tóc bạc trắng đầu hay bụi phấn còn vương


Năm chục năm, qua một chặng đường
Nhà cao tầng thay lớp học bương tre lợp lá
Về trường xưa lòng xốn xang, quen lạ
Ai mất, ai còn về ngày hội em ơi


Bao thế học trò thương mến của tôi
Bay cao bay xa khắp mọi miền đất nước
Thời áo trắng chẳng thể nào quên được
Tiếng hát, tiếng cười, bè bạn, thầy cô


Về trường xưa  như sống trong mơ
Quây quần bên nhau học trò, đồng nghiệp
Phấn trắng, bảng đen, hàng cây thân thiết
Thủy chung vẹn tròn trước mưa nắng, thời gian


Về lại trường xưa niềm vui ngập tràn
Vẫn không quên những tháng năm gian khổ
Cơm chẳng đủ ăn mà tâm hồn sáng tỏ
Miệt mài bên trang giáo án đêm thâu


Nửa thế kỷ rồi giờ lại gặp nhau
Tự hào mái trường này một thời gắn bó
Tự hào được chung tay cùng đàn em nhỏ
Các thầy cô bao thế hệ dựng xây
Góp công sức, trí tuệ với mái trường này
Ươm giống, chăm cây có ngày hái quả


Về trường xưa nghĩa tình sâu lắng lạ
Phút chia tay lưu luyến chẳng muốn rời
Mái trường xưa yêu quý của tôi ơi
Tạm biệt nhé, hẹn mai ngày gặp lại

                                Kỷ niệm 50 năm trường THPT Yên Lập     
                                                Tháng 11-2016
                                                             NC