Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

 TRÁI MÙA
Thơ : Phạm Minh Hiển

Mùa đông cứ ngỡ đã qua rồi
Gó ấm ,nắng vàng, mây trắng trôi
Khóm quất rung rinh chùm quả mọng
Cành đào lấp ló nụ xinh tươi
Đêm qua xào xạc cành nghiêng ngả
Sáng dậy xót xa hoa tả tơi
Trái rụng, nụ rơi xơ xác lá
Xuân đâu đã tới! Trái mùa thôi...


Nguyễn Cử : ( lời họa )

 
Sinh, lão, bệnh, tử vốn luật trời
Trái mùa đảo lộn hết anh ơi
Dẫu nắng giữa đông trời vẫn rét
Chưa xuân đào cũng xác xơ thôi
Chức quyền thăng cấp nhờ học giả
Lửa đã nóng lò củi cháy thôi

Quy luật xưa nay đừng bắt ép
Hoa thơm, quả ngọt lá xanh tươi.
VỢ

Tôi nắm bàn tay
Gầy
Cứng nhắc
Se sắt

Làn da
Thô ráp
Nhăn nheo
Tim bỗng nhói đau

Cả cuộc đời chung sống bên nhau
Đêm nay tôi bừng tỉnh
Không biết tự bao giờ
Em đã thay Mẹ anh
Làm mẹ cho anh.

 Đêm 18-01-2018
NC

Thứ Ba, 16 tháng 1, 2018

GIẤC MƠ KỲ LẠ - VĨNH BIỆT MỐI TÌNH ĐẦU

Chị gái em gọi điện báo tin em đang mê man bất tỉnh bởi căn bệnh hiểm nghèo. Thương em tôi nghẹn ngào không nói nên lời chỉ vội qua làn sóng, nhờ chị gái em ghé tai em thầm thì lời tâm tình : “ Có một người bạn luôn nhớ đến em ” và cầu Trời, khấn Phật em tiếp nhận được lời tâm tình của tôi nhắn gửi để dù mệnh hệ nào trước lúc vĩnh biệt cuộc sống thân yêu em phần nào thanh thản tâm hồn và bản thân tôi cũng vợi nhẹ đi bởi những  gì đã mất.

Hai hôm sau tôi có giấc mơ kỳ lạ thật đẹp, thật hạnh phúc cùng em. Đây không phải lần đầu tôi mơ thấy em, mà :

       Xa nhau đã mấy chục năm

Mà từng đêm, từng đêm

Trong giấc mơ

Em vẫn về bên anh

Cho anh sống lại những ngày trai trẻ.



Vẫn đôi mắt bồ câu

Má lúm đồng tiền

Nụ cười tươi

Mũ tai bèo nghiêng nghiêng

Mái tóc thề ngang vai

Sao mà yêu đến thế



Đã  qua rồi , biết mấy mùa xuân

Đến hè

Hết  thu

Rồi lại sang đông

Mà em trong anh

Vẫn duyên, vẫn trẻ

Điều kỳ lạ với tôi, gặp nhau trong mơ bao nhiêu lần, nhưng lần nào tôi và em cũng như người đuổi hình bắt bóng. Em thoáng hiện về, nhí nhảnh vui tươi nhưng không bao giờ gần gũi, đắm say để tan mơ tâm trạng tôi vừa phấn khích, vừa nuối tiếc. Phấn khích hồi tưởng lại giấc mơ đẹp. Nuối tiếc đã tỉnh giấc để mơ tan, rồi muốn ngủ lại được ngay để gặp em trong mơ. Lần này giấc mơ hoàn toàn khác. Tôi cùng em sánh bước bên nhau, quấn quýt không rời, lúc tay trong tay trên con đường làng, lúc vai sát vai ngồi ngoài bãi cỏ, tình cảm, lả lơi.  Rồi chúng tôi cùng nhau đi xem phim, nhưng bãi chiếu phim chỉ có hai người. Tôi nằm trên bãi cỏ gối đầu lên đùi ngước nhìn em rồi hướng làn môi cho em hôn tôi, em cười dịu dàng, đôi mắt âu yếm, khước từ rồi ngước lên nhìn vào khoảng không xa xăm nào đó. Tan cuộc, chúng tôi ra về, chúng tôi vẫn quấn quýt bên nhau. Tôi chia tay nhưng em níu kéo, chúng tôi dùng dằng mãi bên nhau chẳng thể rời xa …

Tỉnh giấc tâm hồn tôi thật dễ chịu, chưa bao giờ tôi mơ về em cho tôi niềm vui, hạnh phúc đến thế. Nhưng sau niềm vui tôi chợt nhớ, mấy hôm rồi ở một miền quê xa xôi em đang mê man bất tỉnh. Phải chăng, lời tâm tình của tôi qua người chị gái em đã cảm nhận được, có phải đây là phút giao cảm cuối cùng trước lúc đi xa em dành cho tôi không ?

Nằm bên, tôi quàng tay ôm vợ , thương vợ, cảm thấy mình như có lỗi . Nhưng không. Khoảng trời riêng của tôi luôn song hành cùng khoảng trời riêng của vợ chồng tôi. Hai khoảng trời luôn tồn tại và không hề giao thoa. Cũng mấy chục năm, là vợ chồng sống bên nhau không bao giờ tôi tìm hiểu có những mối tình nào của vợ tôi trước khi hôn nhân đến với chúng tôi. Có những lúc vợ tôi tâm tình công khai cho tôi biết nhưng tôi tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm điều đó.  Tôi chấp nhận và tôn trọng khoảng trời riêng, tôn trọng mối tình đầu của vợ bởi đó là thực tế khách quan không phụ thuộc vào cảm nhận đồng tình hay không đồng tình chia sẻ của bất cứ ai.  Chính vì thế mà tôi  dám viết, công khai tình cảm của tôi với mối tình đầu.

Giấc mơ kỳ lạ mà tôi kể lại trên đây trùng lặp ở chỗ, hai hôm sau, khi lo toan tang lễ cho em gái xong, bạn tôi gọi điện nghẹn ngào báo tin em mất. Em mất vào thời gian tôi mơ được gặp em. Tôi càng tin lời tâm tình của tôi với em trước lúc đi xa được em cảm nhận. Vĩnh biệt em. Vĩnh biệt mối tình đầu .

Vọng tiếng nấc từ nguồn phát sóng
Trái tim anh chết lặng nghẹn ngào
Thương em tình cảm dâng trào
Thế là tắt một ngôi sao trong đời.

Thời gian ơi, hãy ngừng trôi
Trái đất ơi, hãy muôn đời ngừng quay.
Đời sao ngang trái thế này
Chia ly kẻ ở người đi sao đành

Mãi trong tim mối tình sâu nặng           
Cả một đời thầm lặng dấu yêu                 
Thời gian trôi sáng lại chiều
Hết năm tháng, đã qua nhiều tháng năm

Mối tình đầu tinh khôi, trong trắng
Đẹp , dịu dàng như nắng ban mai
Từ nay chỉ có đêm dài
Không còn thấy nở nụ cười trên môi

Xin vĩnh biệt em người yêu dấu
Chốn vĩnh hằng có thấu lòng anh
Nén hương với tấm lòng thành
Tiễn em về chốn cao xanh thiên đường.

14 -01- 2017
NC




Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2018

MỘNG MƠ 

Biết tìm em nơi đâu
Khi chiều tà sắp hết
Em ơi em có biết
Anh vẫn đợi, vẫn chờ

Nhớ mấy chục năm xưa
Đứng bên em ngoài ngõ
Trăng rằm soi sáng tỏ
Mái tóc thề ngang vai

Thời chiến chinh lâu dài
Bặt tin em từ đó
Em đã thành làn gió
Em thành áng mây trôi

Cũng từ đấy em ơi
Đời nửa say nửa tỉnh
Anh trở thành cựu lính
Em theo chồng về đâu

Cuộc đời ta lạc nhau
Tình yêu còn sống mãi
Nếu kiếp sau gặp lại
Ta không thể chia xa

Tháng 12-2017

CHỈ TIN MÌNH
“ Đi với bụt
Mặc áo cà sa
Đi với ma
Mặc áo giấy ”

Bụt tôi chưa từng thấy
Vẫn mong được mặc cà sa
Tôi không tin có ma
Không tin những điều mơ hồ mù quáng

Thời gian trôi theo năm tháng
Tôi ngộ ra một điều
Chỉ có một điều thôi
Tin nhất chính là tôi
Bởi một lẽ trên đời
Mọi dòng chảy có thể đều đổi hướng
Núi bị bào mòn và biển cũng đổi thay

Thời gian trôi đi từng giây
Cuộc đời còn bao nhiêu giây nữa
Hãy giữ gìn ngọn lửa
 Cháy từ trái tim mình

Tháng 1-2018
NC




Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2018

THƠ MỪNG SINH NHẬT
Xin giới thiệu những vần thơ hay, dí dỏm gửi tới chúc mừng sinh nhật.cũng là thể hiện lòng biết ơn của NC
.THƠ MỪNG SINH NHẬT
THẦY ƠI
Có người nói :
Sáu mươi là tuổi dậy thì
Bảy mươi là tuổi mới đi vào đời ...
MỘT Đời
Một đời phấn trắng , bảng đen
Quê xa ,Thầy vẫn ngụ trên đất này
Những trang giáo án vơi đầy
Là tâm ,trí , đức chất đầy trong tim
Mỗi khi nhìn xuỗng ,ngước lên
Lao xao cánh phượng bên thềm chia xa
Học trò như ngọc như ngà
Như hoa chớm nở đập va cửa đời
Thầy cho đi quá nhiều rồi
Chỉ còn nhận lại cuộc đời thanh tao
Tượng đài vẫn đứng trên cao
Vẫn thơm hương nhuỵ sắc đào ngày xuân
Chúc thầy chim đậu đất lành
Hãy yêu Yên Lập để thành quê hương !
Xuân Hoàng
Mừng Thầy qua tuổi bẩy mươi
Vào bẩy mốt Khoẻ, Vui tươi hơn nhiều
Nhiều tình nghĩa, lắm thương yêu
Bạn Face thêm thích những điều tâm can
Chúc Thầy thọ ngoại trăm năm !
NĐK
CHÚC MỪNG SN CHÚ:
Ai bảo rằng chú đã 70
Nhìn thấy phong độ, miệng, mắt cười
Đội trẻ hình như theo còn khó
Mừng sinh nhật chú, nhiều người vui !
Tặng chú bó hoa, tặng qua “phây”
Mong chúc chú vui vẻ mỗi ngày
Viết lách nhiều hơn... làm gì nữa
Điều này chỉ mình chú mới hay ( biết)
Thương Đỗ Nguyên
( 10/1/2018)
BẠN CỰU SINH VIÊN
Chúc mừng bạn Cử quá bảy mươi
Thêm xuân thêm sáng nét vui tươi
Thanh chương quê mẹ luôn trăn trở
Vĩnh Phú đất lành dạ thảnh thơi
Dạy học một thời thơm quả ngọt
Nghỉ hưu năm tháng ấm tình người
Con cháu thảo hiền ngời gia đạo
Vận thế ung dung hưởng lộc trời
Châu Đình
CHÚC MỪNG SINH NHẬT!
Một người anh mẫu mực
Làm nghề lái đò ngang
Bao thế hệ đã sang
Trên con thuyền tri thức!
Em chân thành cầu chúc
Sức khỏe mãi dồi dào
Tâm,trí mãi thanh cao
Luôn yên bình ,may mắn!!!!
Nguyễn Huu Lưu
MỪNG SN THẦY GIÁO CỬ
Mừng thầy giáo Cử nhớ ngày sinh
Thêm một tuổi nữa lựa sức mình
Đạp xe thể dục nên vừa sức
Cô Tửu có mời lựa thể sinh.
Chúc thầy thêm tuổi chưa già tuổi
Sáng tác nhiều thơ đượm chữ tình
Có nhiều gương tốt nhiều việc tốt
Để lại tiếng thơm cho hậu sinh.
Hai Cao

Tuổi "Xưa nay hiếm" - Bảy mươi
Chúc Anh sung sức hơn mười năm qua
Thơ trẻ trung với tình ca
Hạnh phúc ,viên mãn thế là đời vui !
Nhật Hưng


TRĂNG ĐÊM 16 – 8
Ơ kìa, Hằng nga, mười sáu
Dịu dàng, tiên nữ giáng trần
Kỳ quan thiên nhiên tuyệt diệu
Trong tôi đâu còn mỹ nhân.
MƯA BỤI
Mưa bụi ơi nhè nhẹ
Từng hạt rơi - rơi - rơi
Cây im lìm , lặng lẽ
Mây xam xám lưng trời
Mưa thấm vào lòng đất
Chầm chậm và lắng sâu
Hồn ta buồn hiu quạnh
Người xưa giờ nơi đâu ?
11- 2017
NC

Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2018

BÀI HỌC GIẢN ĐƠN

Lời ban tặng khi làm
Hình như không có giá
Bởi vừa thật vừa giả
Dễ theo mây về trời
Có việc làm trong đời
Tưởng không người biết đến
Thế mà lại lưu luyến
Lặng lẽ cùng thời gian
Sống nhớ đừng gian tham
Đừng thăng hoa huyền ảo
Chỉ tấm lòng thơm thảo
Là sống mãi em ơi .
1-2018
NC
ĐIỀU TÔI TRÔNG THẤY
Tôi không là bệnh nhân
Theo người nhà phục vụ
Nên đã quan sát đủ
Nhiều khoa và nhiều phòng
Các thầy thuốc một lòng
Chăm sóc người chữa bệnh
Không quan liêu mệnh lệnh
Mà gần gũi, dịu dàng
Thầy thuốc luôn sẵn sàng
Khi yêu cầu phục vụ
Kịp thời và đầy đủ
Như chăm bản thân mình
Nữ Y tá rất xinh
Khoác áo blu trắng
Công việc luôn thầm lặng
Khi “ làm dâu ” trăm người
Tôi biết ở ngoài đời
Bao lo toan vất vả
Hết giờ làm tất tả
Lo việc nhà, chồng, con
Và vẫn còn tiếng oan
Mấy chục năm về trước
Vào viện mới thấy được
Những đổi thay từng ngày
Thế hệ trẻ hôm nay
Của quê hương đổi mới
Tin rằng thời gian tới
Làm rạng rỡ quê nhà
( Có người bảo tôi là
Thầy giáo bênh thầy thuốc
Nghĩ thế nào cũng được
Thực tế hiển nhiên mà )
Tháng 1-2018
NC

Thứ Hai, 1 tháng 1, 2018

50 NĂM GẶP LẠI

( Bài phát biểu thay mặt cựu SV khóa 4 khoa Hóa trường Đại học Vinh nhân 50 năm quay về nơi khoa Hóa  sơ tán trong chiến tranh chống Mỹ )

Kính thưa : Các ông bà đại biểu thay mặt lãnh đạo Đảng ủy, UBND xã, các bác, các anh chị, bà con hai thôn Ngọc Nước và Định Thành xã Thành Trực
Kính thưa các bạn Cựu sinh viên thân mến.
Thật bồi hồi, xúc động , hôm nay các cựu sinh viên K5 trường Văn hóa 12-9 Thanh Hóa khóa học 1966- 1969 từ khắp nơi hội tụ về đây gặp gỡ, giao lưu với bà con làng xóm Định Thành, Ngọc Nước sau gần nửa thế kỷ cách xa. Được là người phát biểu đầu tiên cho tôi gửi lời chào đến các ông bà lãnh đạo cùng các bác, các anh, các chị bà con xã Thành Trực, anh chị em cựu sinh viên trong buổi gặp mặt này .Thay lời anh chị em cựu sinh viên tôi xin gửi tới bà con hai thôn Ngọc Nước và Định Thành lời chúc sức khỏe, lời cảm ơn với tình cảm trân trọng nhất, chúc cuộc gặp gỡ của chúng ta thật vui vẻ và để lại nhiều dấu ấn tốt đẹp.
Kính thưa bà con, thưa các anh các chị. Dẫu được giới thiệu là thay mặt anh chị em cựu SV phát biểu, nhưng đây là cuộc gặp mặt đặc biệt nghĩa tình giữa các cựu SV và bà con hai thôn NN, ĐT đã cưu mang, gắn bó với anh chị em cựu sinh viên; cuộc gặp mặt của những người bạn đồng môn, đồng nghiệp với bao cảm xúc dâng trào sau mấy chục năm xa cách nên tôi đề nghị chúng ta đều tranh thủ thời gian cùng nhau tâm sự chứ cá nhân tôi không phải là phát biểu ý kiến thay mặt các cựu SV , mà chỉ là người may mắn được có những lời tâm sự, chia sẻ đầu tiên
Thưa bà con. Trước hết cho tôi xin có vài lời tâm sự cùng bà con hai thôn Định Thành và Ngọc Nước : Cá nhân tôi cũng như các anh chị có mặt hay vì nhiều lý do khác nhau mà hôm nay mới quay trở về để thăm bà con, thăm mảnh đất này không phải chúng tôi tình không sâu, nghĩa không nặng. Gần 50 năm qua , có bao nhiêu đổi thay trong cuộc đời của mỗi con người, nhưng dù làm gì, ở thì những cái tên huyện Thạch Thành, xã Thành Trực với làng bản Định Thành, Ngọc Nước, Vọng Thủy, Thụ Chính mãi mãi âm vang, mãi gắn liền trong tâm hồn, trong trí nhớ của mỗi chúng tôi. Vì sao vậy ? Bởi lẽ đây là mảnh đất ngày đầu tiên , lần đầu tiên khi ba lô khăn gói xa cha mẹ, xa gia đình, xa nơi chôn rau cắt rốn để đến trường Đại học, chúng tôi được đặt chân đến và sống trong tình thương yêu đùm bọc của các gia đình của các ông bố, bà mẹ, của các anh, các chị, các em. Cũng tại mảnh đất này trọn 3 năm của tuổi trẻ, từ năm 1966 đến năm 1969, chúng tôi đã được các thầy cô giáo đào tạo, bồi dưỡng trở thành người giáo viên để sau khi tốt nghiệp chúng tôi được cử về các tỉnh thành khắp miền Bắc dạy học. Ngày ấy, lúc ra trường về các địa phương , bản thân anh em chúng tôi cũng không biết bạn mình được cử về công tác tỉnh nào vì sau khi kết thúc năm học anh chị em Ninh Bình, Thanh Hóa , Nghệ An tranh thủ ghé thăm nhà trước khi nhận Quyết định còn anh chị em ở xa như Hà Tĩnh, Quảng Bình ở lại và về thẳng các địa phương trong khi nhà trường lại khẩn trương chuyển địa điểm về Nghệ An . Việc trao Quyết định cho sinh viên cũng diễn ra tại nhiều thời điểm khác nhau. Chúng tôi ra trường đi dạy học nhưng đất nước chúng ta đang trong thời kỳ chiến tranh ác liệt, có người phải rời bục giảng để lên đường tham gia chiến đấu và hy sinh cho Tổ quốc. Sau khi giải phóng miền Nam thống nhất đất nước đời sống kinh tế hết sức khó khăn , giao thông không thuận tiện, giá lương tiền và một thời bao cấp, đời sống cam go nhưng với trách nhiệm của người giáo viên nhân dân, ai cũng vừa cố gắng phấn đấu để hoàn thành nhiệm vụ giáo dục vừa phải chăm lo đời sống gia đình. Không phải chỉ với bà con mà rất nhiều người trong các anh chị cựu SV sau 50 năm hôm nay cũng lần đầu tiên được gặp lại nhau ngay tại mảnh đất này. Vì lẽ đó dẫu tình cảm sâu nặng, dù trở lại thăm bà con, thăm lại mảnh đất yêu thương này là ước mơ nhưng không ai nghĩ có ngày trở thành hiện thực. Đến bây giờ dù đã trên dưới tuổi 70, tóc nhiều người đã bạc trắng, mắt mờ, chân bước chậm dần, sức khỏe hạn chế nhiều nhưng khi biết tin các anh chị ở Hà Nội tổ chức về đây, anh chị em chúng tôi xa gần đều hăng hái liên hệ để được trở về thăm bà con xóm Định Thành, Ngọc Nước, thăm quê hương thứ ba của chúng tôi được. Ngoài quê nội, quê ngoại anh em chúng tôi coi đây là quê hương thứ 3 của cuộc đời mình . Mảnh đất Thạch Thành , bản làng Ngọc Nước, Định Thành đã trở thành quê hương, mãi mãi trong trái tim của mỗi chúng tôi. Trên mảnh đất này tên tuổi các ông bà : Chẽm Dần, Chẽm Đông, Cò Trạc, ông Đạo, chị Giao ... ( Ngọc Nước ), Chẽm Nguyệt, ông Đồng, Cò Chế ... ( Định Thành ) không bao giờ phai mờ trong trí nhớ của chúng tôi. Đặc biệt gia đình ông bà Chẽm Dần không quản ngại dành đất của gia đình để cho sinh viên dựng lớp học, nhà ăn tập thể, là nơi tụ hội thường ngày của SV chúng tôi. Cũng vì vây mà anh chị em chúng tôi tấm lòng luôn hướng về mảnh đất yêu dấu này, dù không là nơi sinh nhưng là nơi gắn bó, nơi chúng tôi trưởng thành để bước những vào xã hội bằng chính đôi chân, khối óc , sức lực của mình. Vì những lẽ đó anh chị em chúng tôi mong được bà con chia sẻ, thông cảm.
Kính thưa bà con, trở lại mảnh đất này, anh chị em chúng tôi vui mừng được gặp lại bà con, lòng rưng rưng xúc động , đôi mắt dò tìm đâu là mái nhà xưa, đâu là con đường cũ. Lòng xốn xang khi đôi chân bước đi trên con đường , trên mảnh đất 50 năm trước đã sống, ngày đêm gắn bó. Chúng tôi vui mừng với những đổi thay, phát triển của quê hương, giao thông đi lại thuận lợi, nhiều ngôi nhà xây dựng khang trang rộng rãi hơn xưa, đời sống vật chất , tinh thần có bao thay đổi. Niềm vui thật nhiều nhưng trong lòng chúng tôi cũng rất bùi ngùi xúc động bởi có những ông bố, bà mẹ , những người năm xưa cùng chia sẻ ngọt bùi nay ai còn, ai mất, đã đi xa không còn đợi được để gặp mặt những đứa con ngày trở về. Chúng tôi mãi mãi trân trọng và biết ơn các ông bà, bố mẹ, các anh chị đã giành tình thương yêu, giúp đỡ, góp phần cho chúng tôi những gì có được trong cả cuộc đời mình cho đến tận hôm nay.
*
* *
Thưa các anh các chị cựu SV. Với anh chị em chúng ta, đây là cuộc gặp mặt ngoài sự ước mơ. Dẫu bây giờ tay trong tay, mặt đối mặt mà vẫn chưa tin là sự thật, những cái tên thân thuộc :
Cầu- Thủy- Nhưa- Tùng- Thơi - Liên - Điểm
Tân - Tho - Khang - Nhuận- Tứ - Kháng - Đàn
Huỳnh- Phương - Trí - Đợt - Hồng - Lưu - Quế
Hợi - Hiền - Hương - Ái- Trợ - Môn - An
Phương Anh- Vũ Mợi, Huyền- Thiềng, Tắc
Nhung - Hoài - Đồng - Lý- Định – Xuân - Thi
vv... và vv...
Dù đã được đọc tên các anh chị qua danh sách của đoàn mà đến giờ phút này tôi cũng như các anh, các chị đang cố lục tìm trong trí nhớ của mình để xem những người bạn về đây là ai ở 50 năm trước, trên khuôn mặt còn giữ nét thân thương nào của tuổi trẻ năm xưa. Thật bồi hồi, thật xúc động . Anh em chúng ta không thể ngờ được lại có một ngày được đặt chân đến nơi 50 năm trước chúng ta về đây chung sống, học cùng một lớp. Niềm vui, nỗi buồn đan xen nhau. Niềm vui gặp mặt mà cuộc gặp mặt tưởng như không thể tổ chức được bởi giờ này chúng ta đều trên dưới tuổi 70, bởi chúng ta đang sống mỗi người ở mỗi miền của đất nước, từ Phú Thọ, Bắc Giang, Hà Nội; từ miền trung Thừa Thiên Huế - Quảng Bình, từ Sài Gòn xa xôi, từ Nghệ An, Ninh Bình , Thái bình, đều đợi chờ háo hức để cùng nhau kéo về Thanh Hóa, về Thạch Thành gặp gỡ. Gặp nhau chúng ta ai cũng như trẻ lại cùng với bao kỷ niệm ùa về. Ngày ấy vào Đại học, trở thành sinh viên mà hai bàn tay chai sạn để đào hầm, đào hào giao thông phòng bom đạn Mỹ, là lao động cật lực để làm nên lớp học bằng bương tre mà thư viết về nhà vẫn khoe với mẹ cha là ngày ngày con cùng bạn bè sinh viên lên giảng đường trường Đại học. Đời sinh viên với bao khó khăn, gian khổ, là ngô răng ngựa dùng chảo hầm hết cả buổi sáng, là hạt bo bo, là canh bí đỏ, là canh rau muống “ toàn quốc ” quanh năm. Ngồi học bài mà bụng kẹp lép, chỉ mong chóng hết giờ lên lớp hoặc tự học bài để ùa về bếp ăn tập thể. Là chờ ngày chủ nhật bạn xin phép xuống phố Kim Tân để mua về mấy chiếc bánh sắn cùng nhau liên hoan nhóm, tổ. Thế mà vui, thế mà vẫn rộn vang tiếng hát, tiếng cười. Tuổi trẻ là thế. Chúng ta tự hào tuổi trẻ của chúng ta đầy khó khăn, gian khổ nhưng sống đẹp, sống có nghĩa có tình. Tuổi trẻ đã giúp chúng ta vượt qua bao khó khăn, để học tập rèn luyện . Quên sao được những kỳ tập quân sự, hành quân dã ngoại trong đêm. Quên sao được những ngày đi lao động đắp đập tận phố Kim Tân. Quên sao được những buổi giao lưu bóng chuyền giữa hai lớp ngày chủ nhật hay đêm liên hoan văn nghê múa hát say sưa. Quên sao được những kỳ đi kiến tập, thực tập sư phạm để mai này trở thành người giáo viên thực thụ. Quên sao được các thầy giáo luôn gần gũi, gắn bó, chăm lo cho sinh viên như con, như em của chính mình. Biết bao kỷ niệm cứ dồn về, tái hiện và cả những mối tình thời sinh viên thơ mộng mà nhiều đôi sau khi ra trường đã thành vợ thành chồng. Cuộc sống khó khăn, bộn bề bao thứ phải lo toan nhưng dù ở đâu, thời gian nào khi được nghe hoặc hát các bài hát Bão nổi lên rồi – Bạch long vĩ đảo quê hương – Vàm cỏ đông , Bài ca 5 tấn ... tâm hồn mỗi người lại rung động, xốn xang nhớ về Thạch Thành, nhớ về thời sinh viên sôi nổi.
Ba năm - một ngàn ngày với bao nhiêu kỷ niệm :
Bút khôn tả muôn lời tâm sự
Muốn nói nhiều sao cứ nghẹn ngào
......
Thưa các anh , các chị. Những kỷ niệm riêng tư thì nhiều lắm và chắc chắn ai cũng muốn thổ lộ, muốn được tâm sự nên tôi không lạm dụng thời gian của các anh các chị, nhưng để có ngày hôm nay, chúng ta không bao giờ quên công ơn của các thầy giáo, cô giáo đã tận tình dìu dắt, hướng dẫn chúng ta. Nhân đây tôi xin báo một tin vui. Như một số các anh chị đã biết, ngày 19-9 vừa qua, một số anh chị em ở Hà Nội thay mặt anh chị em chúng ta đến chúc mừng thầy giáo Đặng Trần Phách, thầy giáo Chủ nhiệm khoa nhân dịp thầy tròn tuổi 80. Ở tuổi 80 sức khỏe thầy giảm sút nhiều, buổi gặp mặt chúc mừng thầy tổ chức đơn sơ nhưng trang trọng và xúc động.
Kính thưa bà con, thưa các anh chị. Một lần nữa tôi xin gửi lời trân trong biết ơn các gia đình đã thương yêu, giúp đỡ, sẻ chia với anh em chúng tôi những năm qua. Kính chúc các đại biểu lãnh đạo địa phương, các gia đinh, anh em bè bạn luôn được mạnh khỏe, hạnh phúc và nhiều niềm vui trong cuộc sống, đặc biệt xin cảm ơn bạn Bùi Huê Cầu, người khởi xướng và tích cực tìm kiếm địa chỉ bạn bè , phối hợp cùng các bạn Nguyễn Thị Phương Anh, Đinh Xuân Định ... cùng các anh chị trưởng i thôn NN- ĐT đã giúp đỡ để có cuộc gặp mặt hôm nay .
*
* *
Nhân cuộc gặp mặt này, anh chị em trong đoàn có một chút quà nhỏ xin gửi đến bà con hai thôn góp phần vào Quỹ khuyến học để động viên các em gia đình nghèo vượt khó khăn trong học tập.
Thạch Thành ngày 15 tháng 10 năm 2016
NC


Hiển thị thêm cảm xúc