THỜI CỔ LỖ SĨ
Nói là thời cổ lỗ sĩ nhưng thời gian không phải xa xôi lắm. Tuy vậy một đời người thì ắt cũng đã vài chục năm. Đúng thế . Vài chục năm bây giờ cũng đã cổ lắm rồi.
Cha mẹ tôi sinh được bốn anh em con trai. Mà con trai thì… nghịch lắm. Tôi không biết gia đình tôi có quy ước từ bao giờ nhưng nhà tôi làm em không được cãi lời anh Em có lỗĩ anh có quyền đánh đòn. Làm anh có gì sai đã có bề trên là cha mẹ phán xử. Tôi là con thứ tư nên “ ấm ức ” lắm vì … chẳng có một chút “ quyền hành ” gì. Đến bây giờ đã ngoài bảy mươi tuổi, cãi lại người khác thì có nhưng tuyệt nhiên, với anh tôi, mọi lời nói đều là … mệnh lệnh .
Lớn lên, đi làm cho đến ngày nghỉ hưu tôi đã phải học qua nhiều trường lớp. Thời học phổ thông, giờ kiểm tra viết, nếu ai đó mở vở chép bài bị thầy giáo phát hiện, nhắc nhở thì xấu hổ không có lỗ nẻ mà chui xuống đất. Cái nếp đó nó tiêm nhiễm suốt cả đời tôi. Khi đứng lớp tôi cũng rất nghiêm khắc với học trò của mình về lỗi này. Hồ sơ điểm số học tập của tôi không đẹp nhưng khoái nhất là những gì mình có là hoàn toàn của mình, vì thế càng về sau tôi kiến thức của tôi chỉ có thêm chứ không mất đi.
Ngày vào học cấp III trường huyện, xa nhà, tan học ngày thứ 7 cánh chúng tôi mới về nhà. Trên đường về gặp thầy giáo cũ, học sinh đều ngã mũ, nón đứng lại chào thầy mà thầy giáo cũng bỏ mũ đáp lại lời chào của học trò. Những chuyện như thế giờ đã là rất cũ.
…..
Tôi sinh ra vào cái thời cổ lỗ sĩ, lại bảo thủ, không chịu “ đổi mới ” nên cứ gắn bó, lưu luyến, yêu mến cái thời cổ lỗ sĩ ấy. Hồ sơ cuộc đời tôi không thể “ đẹp ” hơn được. Ngồi “ đọc ” lại hồ sơ đời mình, biết vậy, đành thỏa mãn với cái thời cổ lỗ sĩ của mình vậy.
Tháng 3- 2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét