KỶ NIỆM VỀ MỘT “ BỘ TỨ ”
Từ ngày xa nhau, anh đã có ý viết mấy dòng về kỷ niệm của chúng ta nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Thời gian sao trôi nhanh thế. Anh cảm thấy day dứt như mình đang mắc ai đó một món nợ. Đã có những khi cảm thấy bế tắc, chùn bước với ý nghĩ thôi đành suốt đời mang món nợ này. Mãi mãi để những kỷ niệm đẹp cho riêng mình. Xa nhau rồi rất ít khi gặp lại mà có gặp lại cũng trong điều kiện eo hẹp thời gian bởi mỗi người một việc, nhưng nhờ sự phát triển của khoa học kỹ thuật chúng ta vẫn có thông tin, hình ảnh của nhau, vẫn dõi theo nhau qua mỗi bước đi, thăng trầm của cuộc sống. Không hiểu sao, lần này khi lên trang face… NTLH, để lại lời bình trong một lời bình của một “ đàn em ” đồng hương quê nội, thật vui sau đó trong giấc ngủ, anh mơ gặp lại người bạn vừa gặp trên face… Hình ảnh trong mơ vẫn như hình ảnh ngày nào, vẫn rạng rỡ, tươi trẻ như trên trang face... Vẫn đôi mắt ấy, vẫn cái nhìn mông lung, buồn buồn. Vẫn nụ cười như những năm nào, hàm răng trắng đều bóng bẩy. Gần gũi thân thương mà vẫn có cái gì ngăn cách. Đang cùng sánh vai bên nhau mà vẫn có gì vời vợi, xa xăm.Dù gặp nhau trong mơ mà tâm trạng vừa vui vẻ, vừa có cái gì đó rất khó diễn tả. Không hiểu sao đang đi trên đường con phố quen thuộc, người bạn mỗi buổi sáng cùng anh đạp xe đạp thể thao có mặt trong lúc đó bảo trời đổ mưa. Mấy anh em cùng nhau vào trú dưới tán cây cổ thụ. Kéo người lại gần hơn, anh choàng một tay ôm ngang lưng thon thon ấm áp. Rồi sau đó anh một mình đến hòa vào với đám đông bạn bè gần đấy và trong mơ chúng ta đã lạc nhau. Anh vội vàng quay lại đi tìm, tìm mãi mà chẳng thấy bóng hình đâu ? Sự hụt hẫng không tìm thấy nhau làm anh bừng tỉnh .
Tỉnh giấc, vừa nuối tiếc, anh vừa cố hình dung, hệ thống lại hình ảnh trong mơ để không bị lãng quên rồi không thể nào chợp mắt lại được. Những kỷ niệm êm đềm ngày nào hiện lên trong trí nhớ như những thước phim.Những thước phim về một giai đoạn cuộc đời mình.
Chúng ta quen nhau thật tình cờ. Lần đầu tiên anh trực tiếp chủ trì một công việc mới liên quan đến nhiều người được điều từ các đơn vị khác nhau đến. Người đầu tiên mà anh chủ động muốn gặp là người có cái tên đệm độc đáo : Bật. Đứng sau dòng họ Dương mà đệm Bật thì thật độc đáo. Thực ra từ đệm Bật là do lính tham mưu của anh trước đây công tác cùng đơn vị với các thành viên bịa ra chứ tên đệm kèm theo dòng họ Dương đâu phải thế? Nhưng dù sao câu chuyện đùa cũng gợi cho anh một chút tò mò. Cái tò mò đầu tiên ấy đã tạo nên cái duyên, tạo nên sự gắn bó của anh em chúng mình.
Từ ngày xa nhau, anh đã có ý viết mấy dòng về kỷ niệm của chúng ta nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Thời gian sao trôi nhanh thế. Anh cảm thấy day dứt như mình đang mắc ai đó một món nợ. Đã có những khi cảm thấy bế tắc, chùn bước với ý nghĩ thôi đành suốt đời mang món nợ này. Mãi mãi để những kỷ niệm đẹp cho riêng mình. Xa nhau rồi rất ít khi gặp lại mà có gặp lại cũng trong điều kiện eo hẹp thời gian bởi mỗi người một việc, nhưng nhờ sự phát triển của khoa học kỹ thuật chúng ta vẫn có thông tin, hình ảnh của nhau, vẫn dõi theo nhau qua mỗi bước đi, thăng trầm của cuộc sống. Không hiểu sao, lần này khi lên trang face… NTLH, để lại lời bình trong một lời bình của một “ đàn em ” đồng hương quê nội, thật vui sau đó trong giấc ngủ, anh mơ gặp lại người bạn vừa gặp trên face… Hình ảnh trong mơ vẫn như hình ảnh ngày nào, vẫn rạng rỡ, tươi trẻ như trên trang face... Vẫn đôi mắt ấy, vẫn cái nhìn mông lung, buồn buồn. Vẫn nụ cười như những năm nào, hàm răng trắng đều bóng bẩy. Gần gũi thân thương mà vẫn có cái gì ngăn cách. Đang cùng sánh vai bên nhau mà vẫn có gì vời vợi, xa xăm.Dù gặp nhau trong mơ mà tâm trạng vừa vui vẻ, vừa có cái gì đó rất khó diễn tả. Không hiểu sao đang đi trên đường con phố quen thuộc, người bạn mỗi buổi sáng cùng anh đạp xe đạp thể thao có mặt trong lúc đó bảo trời đổ mưa. Mấy anh em cùng nhau vào trú dưới tán cây cổ thụ. Kéo người lại gần hơn, anh choàng một tay ôm ngang lưng thon thon ấm áp. Rồi sau đó anh một mình đến hòa vào với đám đông bạn bè gần đấy và trong mơ chúng ta đã lạc nhau. Anh vội vàng quay lại đi tìm, tìm mãi mà chẳng thấy bóng hình đâu ? Sự hụt hẫng không tìm thấy nhau làm anh bừng tỉnh .
Tỉnh giấc, vừa nuối tiếc, anh vừa cố hình dung, hệ thống lại hình ảnh trong mơ để không bị lãng quên rồi không thể nào chợp mắt lại được. Những kỷ niệm êm đềm ngày nào hiện lên trong trí nhớ như những thước phim.Những thước phim về một giai đoạn cuộc đời mình.
Chúng ta quen nhau thật tình cờ. Lần đầu tiên anh trực tiếp chủ trì một công việc mới liên quan đến nhiều người được điều từ các đơn vị khác nhau đến. Người đầu tiên mà anh chủ động muốn gặp là người có cái tên đệm độc đáo : Bật. Đứng sau dòng họ Dương mà đệm Bật thì thật độc đáo. Thực ra từ đệm Bật là do lính tham mưu của anh trước đây công tác cùng đơn vị với các thành viên bịa ra chứ tên đệm kèm theo dòng họ Dương đâu phải thế? Nhưng dù sao câu chuyện đùa cũng gợi cho anh một chút tò mò. Cái tò mò đầu tiên ấy đã tạo nên cái duyên, tạo nên sự gắn bó của anh em chúng mình.
Thành viên thứ hai gắn với
người họ Dương như hình với bóng với cái tên dịu dàng dễ mến Công việc buộc mọi
người hàng ngày đều thường xuyên tiếp xúc, trực tiếp thông báo kết quả việc làm
với anh. Giờ giải lao là thời gian mọi người trao đổi, tâm tình, chia sẻ với
nhau về công việc, về cuộc sống. Trong một lần giải lao, không hiểu sao câu
chuyện thường ngày lại xoay quanh chủ đề bài thơ Trăng khuyết của Phi Tuyết Ba.
Cùng chung một cảm nhận nên ý kiến xoay quanh chủ đề của bài thơ và đã biết
nhau, quen nhau mỗi ngày chúng ta lại càng gần gũi, thân thiết hơn, dành thời
gian cho những cuộc trò chuyện nhiều hơn rồi một “ bộ tam” bắt đầu hình thành
từ đấy. Cuộc sống nhiều khi có những chi tiết không lý giải được. Sau khi “ kết
nghĩa vườn đào” - ( thực sự là gắn kết
tự nhiên chứ không có thề thốt gì cả, nói “ kết nghĩa vườn đào “ cho ra vẻ văn
chương ) - anh chợt nhớ ra rằng, dù bây giờ mới biết mặt
nhau nhưng cái tên dễ mến ấy đã được người thân của thành viên giới thiệu từ
trước trong một lần cùng làm việc với anh trước đây khi anh còn làm việc ở một
vùng xa lơ xa lắc. Có điều là, sau này liên hệ lại anh mới phát hiện ra điều
đó. Cũng lại là cái duyên mà ông Trời đã “ lập trình” từ trước hay sao ấy ?
Rồi một ngày nọ anh có thêm một người bạn mới, là thành viên thứ tư, là em út của “ bộ tứ ” do thành viên của “ bộ tam” kết nối .Quả thật, lần tiếp xúc đầu tiên anh đã nhìn nhầm người. Anh cứ nghĩ người em út tạo nên “ bộ tứ ” là người trầm tĩnh ít nói, nhưng hoàn toàn không hẳn thế, khi đã thông cảm, chia sẻ, em út của chúng ta lại là người khá nhiều lời, dí dỏm. Một “ bộ tứ” thay thế “ bộ tam” gồm bốn người được hình thành và tồn tại từ đó. Bộ tứ ” phân chia thứ bậc rõ ràng. Anh, người cao tuổi nhất được tôn làm anh cả. Rồi đến hai, ba, tư rành mạch. Không hiểu sao “ bộ tứ” của chúng ta mỗi người một vẻ, đa dạng tính cách, độ tuổi nhưng lại gắn kết với nhau đến vậy. Hình như chúng ta sinh ra ở bốn thế hệ khác nhau. Người cao tuổi nhất là anh hơn thành viên thứ tư đến gần hai chục tuổi. Anh thì kết tinh mọi cái xấu trên đời. Phát âm thì không rõ ( tiếng Nghệ ), tính tình thì khô khan lại ít nói, chỉ được làn da ngăm ngăm đen đằm thắm. Các thành viên hầu hết đều thông minh, dí dỏm. Công việc tinh thông ( là tiêu chuẩn để tham gia công việc mà anh phụ trách ) mỗi người có những nét riêng về tính cách, hình thức nhưng những nét riêng ấy hình như bổ sung cho nhau tạo nên một tổng thể hài hoà. Thi thoảng tổ chức gặp mặt các thành viên đều tham gia đầy đủ dẫu đó là thời điểm nào trong ngày. “ Bộ tứ” sống chan hòa, bình đẳng và là chỗ dựa tin cậy của anh trong công việc. Không thể chi tiết những kỷ niệm, nhưng mọi niềm vui, nỗi buồn chúng ta đều chia sẻ. Những ngày ấy chúng ta đã sống thật đẹp. Những ngày ấy không phai nhòa trong ký ức của mỗi chúng ta. Anh tin là thế.
Viết những dòng này, nếu không nhắc đến hai nhân vật gần gũi nữa cũng là thiếu sót. Một nhân vật cùng cơ quan anh, thường xuyên theo sát giúp việc anh giờ đã là nhân vật quan trọng của ngành. Nhân vật thứ hai cũng rất dễ thương luôn được quan tâm nhưng chưa đủ sức hút để phá “ bộ tứ” xây nên “ bộ ngũ” . Với anh , hai nhân vật này vẫn luôn có trong bộ nhớ.Anh cũng tin rằng, dủ viết lửng lơ là vậy nhưng thành viên “ bộ tứ “ biết rõ tên họ từng người .
Ngày anh có Quyết định nghỉ việc theo chế độ, thông tin đầu tiên anh thông báo đến “ bộ tứ” và “ bộ tứ” tổ chức liên hoan chia tay anh sau khi nhận thông tin. Chỉ bốn thành viên thôi nhưng thân tình, ấm áp. Chỉ bốn thành viên thôi nhưng với anh là tất cả. Bốn anh em là một và chúng ta như đã là một từ những ngày nào.
Về với làng quê, anh như người sống ẩn dật. Dù các thành viên luôn mong ngóng được hội tụ nhưng rồi gặp nhau thật khó. Suốt một tập kỷ, mỗi thành viên anh có hai lần gặp mặt. Mà gặp nhau trong hoàn cảnh éo le. Dẫu không nói nên lời nhưng chắc chắn ai cũng chia sẻ, thông cảm cho nhau. Tất cả đều ở phía trước. Cuộc sống mỗi thành viên thay đổi nhiều theo thời gian, năm tháng nhưng kỷ niệm những ngày sống đẹp, sôi nổi thì mãi mãi trong ký ức của anh, của mỗi thành viên chúng ta.
Sau giấc mơ gặp nhau, chắc chắn là chỉ một thành viên chứ không phải là tất cả đã giúp anh viết những dòng bâng quơ về một “ bộ tứ ”. Một “ bộ tứ” công khai mà bí mật. Bí mật bởi sự tế nhị của mỗi thành viên. Một “ bộ tứ ” có những nét độc đáo khiến người viết đành phải úp úp, mở mở. Cái độc đáo mà chỉ là thành viên mới hiểu.
Viết những dòng này để nói anh luôn nhớ các thành viên “ bộ tứ ” của anh, một “ bộ tứ” tạo cho anh sống đẹp hơn, xứng đáng hơn với tư cách của một con người .
Bâng quơ về một “ bộ tứ ” có thể sẽ tung lên trên trang face… cá nhân anh để lưu lại làm kỷ niệm nên anh đã chung chung các đại từ nhân xưng mong các thành viên “ bộ tứ” chia sẻ, cảm thông và bạn đọc lượng thứ.
Rồi một ngày nọ anh có thêm một người bạn mới, là thành viên thứ tư, là em út của “ bộ tứ ” do thành viên của “ bộ tam” kết nối .Quả thật, lần tiếp xúc đầu tiên anh đã nhìn nhầm người. Anh cứ nghĩ người em út tạo nên “ bộ tứ ” là người trầm tĩnh ít nói, nhưng hoàn toàn không hẳn thế, khi đã thông cảm, chia sẻ, em út của chúng ta lại là người khá nhiều lời, dí dỏm. Một “ bộ tứ” thay thế “ bộ tam” gồm bốn người được hình thành và tồn tại từ đó. Bộ tứ ” phân chia thứ bậc rõ ràng. Anh, người cao tuổi nhất được tôn làm anh cả. Rồi đến hai, ba, tư rành mạch. Không hiểu sao “ bộ tứ” của chúng ta mỗi người một vẻ, đa dạng tính cách, độ tuổi nhưng lại gắn kết với nhau đến vậy. Hình như chúng ta sinh ra ở bốn thế hệ khác nhau. Người cao tuổi nhất là anh hơn thành viên thứ tư đến gần hai chục tuổi. Anh thì kết tinh mọi cái xấu trên đời. Phát âm thì không rõ ( tiếng Nghệ ), tính tình thì khô khan lại ít nói, chỉ được làn da ngăm ngăm đen đằm thắm. Các thành viên hầu hết đều thông minh, dí dỏm. Công việc tinh thông ( là tiêu chuẩn để tham gia công việc mà anh phụ trách ) mỗi người có những nét riêng về tính cách, hình thức nhưng những nét riêng ấy hình như bổ sung cho nhau tạo nên một tổng thể hài hoà. Thi thoảng tổ chức gặp mặt các thành viên đều tham gia đầy đủ dẫu đó là thời điểm nào trong ngày. “ Bộ tứ” sống chan hòa, bình đẳng và là chỗ dựa tin cậy của anh trong công việc. Không thể chi tiết những kỷ niệm, nhưng mọi niềm vui, nỗi buồn chúng ta đều chia sẻ. Những ngày ấy chúng ta đã sống thật đẹp. Những ngày ấy không phai nhòa trong ký ức của mỗi chúng ta. Anh tin là thế.
Viết những dòng này, nếu không nhắc đến hai nhân vật gần gũi nữa cũng là thiếu sót. Một nhân vật cùng cơ quan anh, thường xuyên theo sát giúp việc anh giờ đã là nhân vật quan trọng của ngành. Nhân vật thứ hai cũng rất dễ thương luôn được quan tâm nhưng chưa đủ sức hút để phá “ bộ tứ” xây nên “ bộ ngũ” . Với anh , hai nhân vật này vẫn luôn có trong bộ nhớ.Anh cũng tin rằng, dủ viết lửng lơ là vậy nhưng thành viên “ bộ tứ “ biết rõ tên họ từng người .
Ngày anh có Quyết định nghỉ việc theo chế độ, thông tin đầu tiên anh thông báo đến “ bộ tứ” và “ bộ tứ” tổ chức liên hoan chia tay anh sau khi nhận thông tin. Chỉ bốn thành viên thôi nhưng thân tình, ấm áp. Chỉ bốn thành viên thôi nhưng với anh là tất cả. Bốn anh em là một và chúng ta như đã là một từ những ngày nào.
Về với làng quê, anh như người sống ẩn dật. Dù các thành viên luôn mong ngóng được hội tụ nhưng rồi gặp nhau thật khó. Suốt một tập kỷ, mỗi thành viên anh có hai lần gặp mặt. Mà gặp nhau trong hoàn cảnh éo le. Dẫu không nói nên lời nhưng chắc chắn ai cũng chia sẻ, thông cảm cho nhau. Tất cả đều ở phía trước. Cuộc sống mỗi thành viên thay đổi nhiều theo thời gian, năm tháng nhưng kỷ niệm những ngày sống đẹp, sôi nổi thì mãi mãi trong ký ức của anh, của mỗi thành viên chúng ta.
Sau giấc mơ gặp nhau, chắc chắn là chỉ một thành viên chứ không phải là tất cả đã giúp anh viết những dòng bâng quơ về một “ bộ tứ ”. Một “ bộ tứ” công khai mà bí mật. Bí mật bởi sự tế nhị của mỗi thành viên. Một “ bộ tứ ” có những nét độc đáo khiến người viết đành phải úp úp, mở mở. Cái độc đáo mà chỉ là thành viên mới hiểu.
Viết những dòng này để nói anh luôn nhớ các thành viên “ bộ tứ ” của anh, một “ bộ tứ” tạo cho anh sống đẹp hơn, xứng đáng hơn với tư cách của một con người .
Bâng quơ về một “ bộ tứ ” có thể sẽ tung lên trên trang face… cá nhân anh để lưu lại làm kỷ niệm nên anh đã chung chung các đại từ nhân xưng mong các thành viên “ bộ tứ” chia sẻ, cảm thông và bạn đọc lượng thứ.
( Xin dành lại mấy dòng để nói rõ thêm. Từ đầu bài viết đến giờ, người ngoài cuộc không xác định đối tượng mà người viết đề cập là nam hay nữ bởi cụm từ chúng ta. Cụm từ chúng ta không xác định giới tính,là nam hay nữ cụm từ chúng ta chỉ khẳng định ít nhất phải có mặt hai người mà trong ký ức này đã có bốn người nên mới là ‘ bộ tứ”.)
Nhớ mãi những tháng năm sống đẹp .
Trân trọng những kỷ niệm của chúng ta.
Tháng 5- 2018
NC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét