Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

ĐÀN ÔNG
Ít thấy đàn ông khóc
Đàn ông khóc nước mắt lặn vào trong
Thành dòng thuỷ tinh vỡ vụn
Dồn về tim
Câm lặng
Nhói đau
Ít nghe đàn ông nói
Khi bị cằn nhằn
Họ âm thầm nuốt từng lời, vón cục
nén chặt vào lồng ngực
Để thời gian trôi đi, ngoảnh lại
Thấy mình đàn ông hơn 
Ít nghe tiếng đàn ông thở dài
Hình như sau tiếng thở dài chất đàn ông nhoà nhạt
Nhưng khi đứng trước một người đàn bà đẹp
Không xao động tâm hồn
Chắc chắn rằng
đó không phải đàn ông.


                 
Tháng 9 – 2018
NC

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2018

TÔI SỢ CHÍNH MÌNH
Đây là quê hương hay tôi sinh ra từ hành tinh khác
Ra khỏi nhà không biết tỉnh hay say
Mình chuyển kiếp khác rồi hay trái đất đảo vòng quay 
Mà thế giới quanh ta entropy * lớn quá
Tôi sợ chính mình trở thành xa lạ
Sợ chính mình có còn phải mình không ?
Tháng 9- 2018
NC
ĐỪNG NGHĨ THƠ TẦM BẬY
Đường thẳng
Một khái niệm không ai định nghĩa
mơ hồ đến thế
Nhưng khi nhắc tên thôi
Là anh culi tận mũi Hảo Vọng xa xôi
Hay các nhà Toán, Lý , Sử, Văn khắp bốn phương trời
Ai cũng đều hiểu nó
*
* *
Câu chuyện cười nho nhỏ
1 + 1 = 1
1 + 1 = 2
1 + 1 = 3
Từ trẻ đến già
Lý giải vui ở góc độ nào
Đều được mọi người chấp nhận .
*
* *
Và xin mọi người cẩn thận
Bởi , Sạch : chính là Bẩn làm loãng mà thôi
Sạch khị cô đặc lại rồi
Sản phẩm lại là Bẩn đấy.
*
* *
Đừng nghĩ thơ viết tầm bậy
Ngẫm cũng lắm điều hay

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018

MỘT VÀI KỶ NIỆM
NGÀY KHAI GIẢNG

Trên đường đạp xe qua mấy trường học, cơ sở nào cũng chuẩn bị chu đáo cho ngày Khai giảng năm học mới. Có trường tổ chức trong nhà Đa năng, nhiều trường làm rạp che mưa nắng đề phòng trở chứng của thời tiết. Lòng xốn xang nhớ bao nhiêu lần Khai giảng năm học mới của cuộc đời mình


 .


Sót lại một cuộc đời và những kỷ niệm vui vui.
Đêm 4-9-2018
NC


1- Lần đầu tiên được Khai giảng là năm là năm học 1955 – 1956, khi vào học lớp 2. Năm vào lớp 1, bố đưa đến lớp, thầy giáo nhận vào là được học. Thế thôi. Trường cấp I của xã đặt ở đình làng có 2 lớp. Sân đình được dựng một cột cờ chôn bằng tre. Học trò xếp 2 hàng, mỗi lớp một hàng. Hai lớp chưa đầy ba chục học trò. Thầy hiệu trưởng dạy lớp 2 dõng dạc hô chào cờ, thầy giáo dạy lớp 1 đứng cùng học trò hát Quốc ca. Nắng sớm chiếu vào những đầu tóc bù xù của học trò. Thằng bạn đừng trước dùng hai tay gãi mãi vào mái tóc rối, những con Chấy bò lổm ngổm trên đầu. Kỷ niệm một thời Chấy rận.
2- Ra trường, làm Giáo viên chủ nhiệm được 2 năm thì bị cắt chức để Nhà nước khỏi phải thanh toán dạy quá số tiết tối đa lại được thăng chức Phụ trách lao động toàn trường, bởi chức này không tính thêm giờ. Phụ trách LĐ là căn cứ Kế hoạch lao động của trường mà phân công việc, dụng cụ phù hợp, kiểm tra, đánh giá, báo cáo kết quả buổi lao động của học sinh
Chuẩn bị Khai giảng năm học mới, thầy giáo Phụ trách trường ( trường tôi có đến 5 năm không Hiệu trưởng, Phó HT, bộ máy đơn giản đến thế nên không phải lo tinh giản biên chế !) lên Kế hoạch Lao động : Khối 8 Vệ xinh, khối 9 Dào trường … Thấy ông viết sai chính tả tôi đề nghị sửa lại là Vệ sinh và Rào trường. Thằng nhãi con mới ra trường chưa vắt sạch mũi chứ ông đang là Phụ trách trường đây nè. Tôi tin ông nghĩ thế nên ông tảng lờ như không nghe lời tôi góp ý. Thế nhưng sau khi tham khảo ý kiến các giáo viên khác trong trường, nhất là những tay chân thân tin rồi ông mới chịu điều chỉnh . Đáp lại lời góp ý, ngay sau lễ Khai giảng, phụ huynh được mời dự lớp tôi giảng dạy, gọi là thao giảng mẫu. Thời tôi có 3 năm thâm niên đứng lớp cũng là thời phụ huynh của tôi đều đã xuất sắc " tốt nghiêp " các lớp Bình dân học vụ hay Diệt dốt chứ mấy ai học hết cấp I, cấp II. Sau giờ thao giảng, phụ huynh khen rối rít, thầy giáo dạy hay thế. Thú thật, phụ huynh khen vì con họ học mình chứ họ có hiểu biết chút gì đâu. Tôi thì “ KHAI” cho cái đầu của mình : Phụ trách trường nghĩ mình nhiều chữ nhưng không hiểu nghĩa, Người khen mình thì toàn bậc dưới về kiến thức so với mình thôi.
3- Mười mấy năm làm anh loong toong ở huyện nên có mấy lần được xuống cơ sở đi Khai giảng.Một lần về trường xa xôi tận cùng thượng huyện. Đám học trò 100% chân đất. Nhiều cháu mặc quần đùi rộng thùng thình, chắc chắn là quần đùi ông bố. Toàn trường không phát hiện có một bộ quần áo mới. Khai giảng năm học mới mà đắng chát trong lòng .
- Trường vùng cao xa xôi nhất của huyện khát khao được đón một người từ huyện về dự Khai giảng cho rạng rỡ mặt mày. Hai thầy trò cuốc bộ từ chiều hôm trước vượt Đèo Sấu về ém sẵn ở trường. Đêm ngủ nhà riêng Hiệu trưởng người bản xứ. Ngày Khai trường thầy cô, học trò phấn khởi có một vị “ tai to, mặt lớn “ về dự hội. Vừa tập trung học sinh ở sân trường, thì Ầm, ầm… Oàng, oàng. Gió nổi lên. Mây đen kịt. Thời tiết vùng cao thay đổi trong chớp mắt. Hiệu trưởng đưa mắt nhìn khách lung túng. Vị khách “ tai to mặt lớn “ đầy quyền uy đứng lên vỗ tay 3 cái gây sự chú ý và dõng dạc : Tôi tuyên bố Khai giảng năm học mới. Các em về lớp. Khách và chủ chạy vội khỏi sân trường tránh cơn mưa ập xuống trên đầu..
Gặp gỡ, động viên giáo viên nhưng trong lòng không yên, chỉ sợ cánh trẻ con trên đường về không đảm bảo an toàn khi qua nhiều khúc suối sau mưa. Khai giảng vùng cao, không Khai và chẳng Giảng nhưng tình người thì nhớ mãi không quên .
- Lại một lần về trường cuối huyện. Cây Xà cừ bóng mát dành nơi quý đại biểu và dành nơi để chủ trì chương trình Khai giảng. Hơn 8 giờ mới bắt đầu làm việc. Văn nghệ. Chào cờ, nghi thức Đội .Đón học sinh đầu cấp.Báo cáo. Phát biểu của lãnh đạo … thì nắng đã đủ đốt nóng lưng học trò. Được trân trọng mời lên đọc “ đít cua “ lời đầu tiên tôi mời học trò tuỳ nghi di tản vào vỉa hè, bóng râm.Thế là như ong vỡ tổ, thầy cô và học trò tìm chỗ ngồi mới cho mình. Cũng chỉ mất mấy phút để ổn định thôi chương trình lại tiếp tục. Vẫn biết có nói cũng chẳng ma nào nghe mà vẫn phải nói nhưng lòng vui vui vì các cháu đỡ chịu nắng, Vui vui vì giải toả trong tâm hồn trẻ khi biết các cháu trong lòng bất an mà vẫn phải vỗ tay, miệng vẫn phải nhoẻn cười .
Ngày mai, ngày 5- 9, khắp nơi Khai giảng năm học mới. Lòng xốn xang với bao kỷ niệm một thời gắn bó. Thôi thì gói những kỷ niệm với những tháng năm còn sót lại
CÓ MỘT CHIỀU THU
Xuất xứ bài thơ : Chiều đầu tháng 9, đạp xe một mình qua cánh đồng Cả, về Thượng Long, Nga Hoàng, Hưng Long. Khi qua nhà ông Đặng Đức Thụ, bạn cũ, từng làm việc cùng cơ quan đã mất gần hai chục năm rồi. Con gái theo chồng, vợ theo con trai trông cháu tận Sài Gòn nhưng hài cốt ông chưa đưa về quê nên ngôi nhà cũ vẫn còn đó làm chỗ đi về thắp nén hương ngày giỗ, tết. Ngôi nhà ảm đạm, hoang tàn cô quạnh. Gần hai chục năm thôi mà giờ mấy ai còn biết đến tên ông.Vẫn biết quy luật tạo hoá, xã hội là vậy, Thương bạn, ngẫm mình cũng sẽ đến ngày như thế nên mấy dòng này nảy sinh trong đầu trên chặng đường đạp xe sau đó. Về nhà ghi cảm xúc lên face trong hoàn cảnh trời đầy mây và lòng nặng trĩu. Mong bạn đọc cảm thông.
Mây xám xịt như chì
Úp trên đầu
Nặng trĩu
Ta và xe
lang thang
đường quanh co khúc khuỷu
Ngõ hẻm,
hang cùng
theo bánh xe lăn
Ngôi nhà cố nhân
Hoang tàn, xác xơ cỏ dại
Nấm mộ lẻ loi bên đường
Bơ vơ
hoang hoải
Đôi chân
quay tròn vòng quay
Vòng đời
vòng tạo hoá
Như dòng nước trôi
như gió
như mây
Có một chiều thu,
chiều nay
2- 9- 2018
NC