Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

GIÓ ƠI
“ Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu
Đợi gió thu về để lả lơi ” *
Gió vô tình lang thang bốn phương trời
Để liễu héo trăng hao gầy mòn mỏi
Gió, gió ơi. Liễu và trăng vẫn đợi
Gió quay về vờn liễu, lả lơi trăng.
* Thơ Hàn Mặc Tử
Tháng 6 - 2020
NC

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

THƠ TÔI ( 2)
Vét cảm xúc
như vét cơm cháy đáy nồi thời bao cấp
Rắn như đinh
Khô khốc
Lấy nước bọt tận giọt cuối cùng
Đến khô rát họng
Đóng khuôn thành thơ.
"Thất thập cổ lai hy "
Răng còn mấy chiếc
lung lay
Ngồi nghiền thơ
Gai đâm vào lợi
Biết chẳng thể nào tiêu hoá nổi
Vẫn dướn cổ lên nuốt vội
Bởi
Thơ của chính tôi.
Tháng 6- 2020
NC

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2020

ĐÊM TRĂNG ẤY

Đêm trăng ấy chỉ còn trong  ký ức
Hai chúng mình nhẹ bước dưới hàng cây
Như vô tình tay tìm nắm bàn tay
Anh trao em nụ hôn đầu vụng dại

Đêm trăng ấy theo đời anh mãi mãi
Bao mùa thu qua, xuân tới, hè về
Trong tim anh thầm giữ một lời thề
Dẫu sông cạn, đá mòn không phai mờ kỷ niệm.

Em đi xa.
 Cứ mỗi tuần trăng đến
Còn mình anh bầu bạn với Hằng nga
Anh dõi tìm trong vũ trụ bao la
Ngôi sao nào là em đêm trăng ấy.



Đêm trăng
5 - 2020



Thứ Ba, 2 tháng 6, 2020

BÀI HỌC CHO ĐẤNG MÀY RÂU : KHÔNG DÙNG “ BAO NGOÀI “
Bỏ tiền ra giao dịch dứt khoát không dùng bao ngoài. Đây là bài học quý giá. Tôi khuyên các đấng mày râu như thế .
*
* *
Khoảng năm 1990 – 1991 gì đó, cách đây đã ba chục năm, giờ tuổi đã cao tôi nhớ không còn chính xác. Ngày ấy có một anh đứng đầu một cơ quan đến gặp tôi nhờ giúp đỡ khi anh làm nhà ở. Sờ trong túi áo có 200 đồng ( hai trăm đồng ) tôi đưa anh và bảo : “ Tôi không có nhiều, anh cầm tạm nhé “. Năm 1992, quê tôi có điện lưới, mua một chiếc quạt Điện cơ 420 đồng, vợ tôi bảo anh chi một chỉ vàng rồi đấy.
Tiền giúp bạn tôi cũng không để tâm lắm vì gia đình tôi không có công to việc lớn gì nhưng bạn tôi vẫn nhớ và không quên mang trả. Tôi chỉ nhớ anh đến nhà, phấn khởi bắt tay bắt chân cảm ơn, cảm thảo rối rít rồi đưa cho tôi một chiếc phong bì. Tính tôi thì đại khái, khi nhận tiền lương thủ quỹ trao bảo bao nhiêu, tôi tin bấy nhiêu không bao giờ đếm lại. Nhận phong bì trả nợ, tin bạn, tôi không mở ra làm gì nhưng anh về rồi, bóc phong bì, tôi nhận “ đủ “ 100đ ( một trăm đồng ) đỏ chói.
Chục năm sau, năm 2001 tôi mua rồi sửa chữa ngôi nhà ở thành phố . Không đủ tiền cũng phải vay mượn bạn bè rồi tiết kiệm chi tiêu hàng tháng, trả dần. Một anh bạn công tác khác cơ quan đến thăm nhà mới và giúp đỡ tôi một ít kinh phí đóng kín trong phong bì. Khách về, mở phong bì để ghi chép lại sau này còn trả nợ, vả lại sửa nhà tôi phải ghi chép nguồn thu, chi để biết số tiền tổng chi cho sửa chữa cũng là tổng giá trị của ngôi nhà. Khi mở phong bì tôi tự nói vui ; “ Mẹ lão, mình đang khó khăn mà lão chỉ giúp 500.000 đ ( năm trăm nghìn đồng )
Khoảng ba năm sau vợ anh bị bệnh và phải về Hà Nội điều trị nên khó khăn chồng khó khăn, anh đến đề nghị xin lại số tiền anh đã giúp tôi. Vào lấy tiền trả nợ, tôi nghĩ chẳng nhẽ trả đúng số tiền anh giúp. Thôi , anh đã giúp tôi, giờ vợ phải đi mổ, tôi đóng vào phong bì 1.000.000 đ ( một triệu đồng ) gửi lại. Nhận tiền, anh vội ra về vì việc nhà đang bận rộn. Khoảng ba mươi phút sau tôi nhận điện thoại từ anh : “ Anh ơi, tiền giúp anh em mới nhận được một nửa. Em đang khó khăn, anh giải quyết giúp em được không “ ? Tôi bàng hoàng không trả lời mà vội lấy sổ sách ghi chép kiểm tra thu chi xem nhỡ trí nhớ mình sơ suất gì chăng. Không. Tổng thu chi chỉ chỉ khớp khi số tiền anh bạn giúp là 500.000 đ. Tuy vậy tôi đóng tiếp phong bì 1000.000 đ và nhờ một người bạn mang đến cho anh. Kèm theo phong bì tôi viết thư nói rõ việc tôi không hề nhầm số tiền anh giúp tôi và việc tôi gửi anh 2000.000 đ coi như anh em giúp nhau nhất là khi anh đang gặp khó khăn. Tiền làm ra từ công sức của mình rất quý nhưng anh trên, em dưới, không có gì phải tính thiệt hơn. Tôi cũng nói là bắt buộc anh phải viết thư giải trình để chú rõ nếu không anh LÀ NGƯỜI CHẲNG RA GÌ. Điều đáng buồn là anh bạn không hề phản hồi lại câu nào và từ đấy anh thường lảng tránh gặp lại tôi
*
* *
Ngày đi học, thầy cô giáo dạy viết văn, làm toán thường đưa ra các sự kiện rồi kết luận. Câu chuyện kể hôm nay tôi lại đưa kết luận trước rồi mới dẫn sự kiện sau. Kể chuyện này để tự rút bài học cho mình và giúp các đấng mày râu có tính đại khái như tôi, còn chị em thì tiền nong họ cẩn thận lắm. Tôi cũng không hề có ý trách cứ gì hai anh bạn của tôi vì để chuyện xảy ra như vậy có thể có nhiều lý do mà mình không hề biết. Tôi chỉ muốn nói rõ thêm, TIỀN GIAO DỊCH là tiền đem ra cho vay mượn còn BAO NGOÀI thì các bạn hiểu cho là PHONG BÌ nhé kẻo lại suy đoán lung tung bảo lão này lắm chuyện .
Tháng 5 – 2020
NC