Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2020

 BẠN TÔI

Năm mươi năm mới gặp lại nhau
Tóc nhuốm bạc đã phai màu trai trẻ
Lời chậm rãi nét mặt hiền vẫn thế
Tôi nghĩ thầm anh chẳng thể hơn tôi ?
Thuở ấy chúng mình độ tuổi hai mươi
Cùng lớp học tôi có bao bạn gái
Anh nhút nhát, vụng về ái ngại
Để vào đời chưa một mối tình si
Trên đường đời tôi đã có những gì ?
Chức tước, nhà, xe, tiền tài, danh vọng
Đầy đủ tiện nghi dành cho cuộc sống
Anh chẳng thể nào sánh được tôi đâu
Nửa thế kỷ rồi, ngày ấy xa nhau
Mỗi người mỗi nơi chẳng hề gặp lại
Nhưng kỷ niệm một thời mãi mãi
Kéo chúng tôi về mảnh đất Thạch Thành xưa
Chuyên đời anh đâu đẹp tựa giấc mơ
Tuổi bảy mươi đón mẹ từ quê nội
Mẹ già yếu năm nay ngoài trăm tuổi
Anh bón từng thìa cơm, tắm giặt hàng ngày
Xem clíp anh gửi cho tôi về cuộc đời này
Đứng trước anh bây giờ tôi thấy mình nhỏ bé
Tình yêu bao la anh dành cho mẹ
Như mẹ đã dành cho anh hết cả cuộc đời
Ghi mấy dòng cảm xúc của tôi
Mong đến cùng anh để cùng chia sẻ
Tâm hồn anh – Nguyễn Nhân Đàn ơi – nhớ nhé
Tôi chẳng bao giờ dám sánh với anh đâu . Tháng 9- 2020

Không có nhận xét nào: