Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Con thương Mẹ nhiều, nhiều lắm Mẹ ơi




     Bữa cơm nhà con đạm bạc chẳng cao sang 
     Dẫu sao mỗi tuần cũng vài lần đổi món 
     Con thương mẹ những ngày khoai sắn độn 
     Giữa ngày mùa vẫn thấp thỏm giáp hạt Giêng, Hai

     Mùa đông về con chẳng lo gió rét đêm dài 
     Có  nệm ấm, chăn dày, tường cao, cửa kín 
     Chẳng thể nào quên
     Chiếc chăn mỏng  mẹ vẫn còn nhường nhịn 
     dành cho con. 
     Ổ rơm khô đỡ lạnh chỗ mẹ nằm

     Quê hương mình đất  đá sỏi cằn 

     Nóng thiêu đốt, gió lào hừng hực thổi  
    Trằn trọc thâu đêm  
     Trên tay mẹ chiếc quạt mo không rời làm cầu nối 
     Cho con ngủ ngon mơ đến thiên đường
  
      Mẹ ơi 
      Mẹ đi xa đã mấy chục năm trường                       
                                                           
      Mấy chục năm qua .
     Không sang giàu, cuộc sống thường ngày với con thế đã là đầy đủ
       Tuy chẳng được bằng người
       Nhưng những gì chúng con đang có mẹ ơi  
Con làm việc cần cù, mồ hôi ướt đẫm
Giữa xã hội phồn vinh con vẫn giữ cho mình cách sống
Thụ hưởng những gì từ bàn tay mình tạo nên thôi
" Sống sạch - Rách thơm" con vẫn nhớ lời
Mẹ đã dạy thuở con còn thơ ấu
Sống xa quê nỗi lòng con đau đáu
Hướng về miền mảnh đất Mẹ Cha nằm
Thắp nén hương thơm mồng Một, ngày Rằm
Biết ơn Tổ tiên, thành kính cùng Cha Mẹ

Ngày giỗ Mẹ đôi mắt con nhoà lệ
Nỗi nhớ ngập tràn
Theo khói hương bay
Trên Trời cao linh hồn Mẹ có hay
Chúng con tỏ lòng Kính yêu tới Cha, tới Mẹ
Xúc động nghẹn ngào mà con chẳng thể
thốt chẳng nên lời
Nhưng con thương Mẹ nhiều, nhiều lắm Mẹ ơi !

    
   

    
   
   
                       Tháng 7-2012
                              TG

9 nhận xét:


Với Cha Mẹ

Con đã có những gì mẹ cha chưa bao giờ có
Con đã đến những nơi  mẹ cha chưa được đến bao giờ
Con đang sống những ngày mẹ cha không dám ước mơ
Nhưng .Với Cha Mẹ con vô cùng bé nhỏ

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

ĐÁNH ĐỒNG NGHIỆP



            Có thể khi đọc  bạn  trách sao ông  đem chuyện này viết lại như thể vạch áo cho người xem lưng . Nhưng dù sao đây cũng là kỉ niệm.

           Năm ấy tôi được Bộ ủy quyền làm trưởng đoàn Thanh tra kì thi ở một tỉnh có nền giáo dục khá phát triển.. Đoàn được bố trí ở một nhà khách trong thành phố. Là người từng trải trong cuộc sống  ở đâu tôi cũng chia sẻ với đồng nghiệp nên mặc dù công tác chuẩn bị chưa đầy đủ, chuẩn mực nhưng đoàn chúng tôi chỉ hướng dẫn, nhắc nhở để cơ quan Thanh tra Sở bổ sung  chứ không hề gây khó khăn gì cho đội bạn. Dẫu cách xử lý vấn đề đảm bảo đúng lý, có tình nhưng trớ trêu  thay nhân vật chủ chốt chuẩn bị hồ sơ cho kỳ thi lại liên quan đến câu chuyện mà tôi sắp kể.


          Ngày thi đầu tiên  đón đoàn Thanh tra , trên xe 12 chỗ đã có mặt một phóng viên báo địa phương cùng phó ban Tuyên giáo Tỉnh ủy  khiêm nhường ngồi ở hàng ghế thứ ba. Viên Thanh tra Sở giúp việc mời tôi lên ngồi ghế đầu nhưng tôi và mấy thành viên đoàn chủ động lên  ngồi ở hàng ghế thứ hai và bắt tay chào hỏi xã giao làm quen những người vừa gặp mặt Trên đường đi, xe ghé qua Sở Giáo dục và Đào tạo đón vị quyền Trưởng phòng trung học phổ thông ( THPT ), người chủ trì soạn thảo các văn bản của địa phương để tổ chức kì thi đi cùng đoàn Thanh tra. Đáng ngạc nhiên vị này đến  mở ngay cửa xe leo lên ở ghế hàng đầu thản nhiên như không hề biết có những ai ngồi ở phía sau. Nhưng chuyến xe này phục vụ đoàn Thanh tra thi do Bộ ủy quyền thì ông  biết. Trên đường xuống cơ sở, ông chỉ chuyện trò với lái xe coi trên xe như chỉ có hai người. Những người ngồi trên xe ai cũng nhận ra cử chỉ thiếu văn hóa đó. Không phải tự ái cá nhân nhưng không thể để người có chức tước sở bạn, cơ quan mình đến thanh tra tỏ vẻ coi thường , tôi quyết định sẽ dạy cho ông này một bài học.

           Đến trường thi đầu tiên, sau khi giới thiệu đoàn và được Chủ tịch hội đồng thi báo cáo tóm tắt tình hình tôi đề nghị xuất trình hồ sơ thi. Vờ liếc mắt đọc mấy phút tôi trao đổi  nhẹ nhàng :

          -         Đồng chí Chủ tịch ạ, nếu Hội đồng thi của chúng ta thực hiện đúng như Quyết định của Giám đốc Sở GD&ĐT và hồ sơ kèm theo thì tất cả các Giám thị hiện đang làm thi tại hội đồng coi thi đều không hợp lệ.        

             Nghe đến đây, tất cả mọi người có mặt đều trố mắt nhìn tôi đặc biệt là cô phóng viên báo tỉnh và  đồng chí lãnh đạo cơ quan ban Tuyên giáo tỉnh ủy, bởi đúng như vậy đây là chuyện động trời chứ chẳng phải chơi?!  Phòng làm việc im lặng. Một phút rồi hai phút trôi qua tôi chỉ rõ :

        -         Theo Quyết định của Giám đốc Sở, Giám thị coi thi có danh sách kèm theo. Nhưng danh sách kèm theo  là các giáo viên do Hiệu trưởng các trường THPT giới thiệu, kí tên, đóng dấu không hề liên quan đến quyết định thành lập Hội đồng coi thi của Giám đốc sở. Hồ sơ Hội đồng thi của chúng ta đã " lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia ". Đồng chí thấy ý kiến của tôi như thế đúng hay sai ?

           Chủ tịch Hội đồng thi, những người có trách nhiệm có mặt không ai phản bác được điều gì .Không cần giải thích thêm, ai cũng nhận được cái sai đã qua rõ ràng. Nhưng điều đáng nói là chỗ khác. Khi nghe tôi vừa có ý kiến, quan sát,  ông quyền trưởng phòng THPT chuồn nhanh ra sau cửa đi ra ngoài biến mất. Sao ông lại đi ra nhanh vậy? Đơn giản vì đây chinh là là sản phẩm phòng chủ quản kỳ thi mà ông là người đứng đầu tham mưu và chịu trách nhiệm pháp lý cũng như trước Giám đốc sở .

            Chúng tôi làm biên bản ghi nhớ và yêu cầu Sở GD&ĐT phải hoàn chỉnh lại hồ sơ trước khi đoàn kết thúc đợt thanh tra . Một sai sót chắc các bạn đặc biệt những người trong ngành càng rõ .
             ...

            Rồi công việc thanh tra một ngày cũng  kết thúc.

            Tiếp đoàn Thanh tra coi thi được tổ chức tại phòng GD&ĐT của địa phương có trường thi chúng tôi về  làm việc buổi chiều. Được tiếp xúc với thầy cô công tác tại phòng GD&ĐT tôi thấy ấm cúng như được sống lại không khí của những ngày mà tôi đã từng công tác tại phòng GD&ĐT, dẫu ở một tỉnh xa xôi khác. Các thành viên trong đoàn thanh tra chạm cốc chúc sức khỏe và cảm ơn các thầy cô giành thời gian tiếp đoàn. Sau vài chầu bia, ông quyền Trưởng phòng THPT và Trưởng phòng GD&ĐT thấy dùng bia không đáp ứng nồng độ nên rủ nhau chơi  “ tí tửu “. Quả thật  là tí, bởi vì chỉ có hai li thủy tinh và một “ chai” chừng ¼ lít được nhà hàng mang ra giành cho hai ông.. Rồi bia, rồi rượu tiếp tục cốc nâng cốc, ly nâng ly chúc tụng. Khi thần kinh đã ngấm chút cồn, vị Trưởng phòng GD&ĐT và ông quyền Trưởng phòng THPT cao hứng đề nghị tất cả những người có mặt không uống bia nữa mà  đều dùng  nước cất chảy ngược. Thật oái oăm, các vị bắt mọi người đều thực hiện theo sở thích của các vị. Những người dưới quyền hai ông nhìn nhau không ai có ý kiến khác. Vị Thanh tra Sở hướng dẫn đoàn ghé tai tôi hỏi nhỏ xem tôi  có thể uống rượu được không vì từ ngày đến công tác tại địa phương, ông  chưa hề thấy chúng tôi uống rượu. Bữa ăn hàng ngày cơ sở tiếp đãi thế nào chúng tôi  đều tùy ý chủ nhà không hề đòi hỏi gì.  Tôi cười trả lời  anh rằng tôi  rất dễ tính, thoải mái, thế nào cũng chiều được. Thế là bia được gạt sang bên , Thức uống được chủ tiệm thay bằng rượu.   Lại nâng ly chạm vào nhau lách cách. Lại nào "tăm phần tăm", nào zô... zô...zô nhất loạt.  Sau khi  chúc tụng  cánh nam giới đều uống cạn  nhưng các chị em hầu như nâng ly làm thủ tục xã giao rồi đặt ly xuống. Bấy giờ tôi mới lên tiếng :     - 

                      X in cảm ơn các anh chị, nhưng tôi thấy sau khi chúc sức khỏe chúng tôi , ly rượu của các cô giáo còn nguyên vẹn. Lỗi này do trách nhiệm lãnh đạo, đào tạo, bồi dưỡng cán bộ dưới quyền chưa đến nơi đến chốn. Tôi xin đề nghị  Trưởng phòng xử lí sao cho “ phải đạo ”đặc biệt chúng tôi là khách ngoại tỉnh. Không còn cách nào khác Trưởng phòng GD&ĐT “ tự giác” gánh vác trách nhiệm thay cho chị em.  Đợi Trưởng phòng GD&ĐT hoàn thành " nhiệm vụ "  tôi tấn công tiếp.:

      - Trước khi đi công tác thủ trưởng tôi gọi lên căn dặn chuyến công tác này đến đất khách, quê người các chú nhớ cư xử thế nào cho phải , không mang tiếng cơ quan mình đấy nhé. Các anh chị đã mời rượu chúng tôi nay chúng tôi xin được mời lại một ly để cảm ơn các anh chị mới trọn tình, trọn nghĩa .

          Rượu lại được rót ra mỗi người nửa ly. Tôi lại lên tiếng  : Ly rượu cám ơn không thể nửa vời, xin các anh chị rót đầy như tình cảm chân thành của chúng tôi.  Đến đây thì vị Trưởng phòng GD&ĐT xin phép có việc ra ngoài nghe điện thoại và…  không thấy quay trở lại;  còn ông quyền Trưởng phòng THPT sau khi cạn ly cũng đã ngà ngà say quay lại với tôi  : Núi Thái Sơn trước mắt mà tôi không biết. Xin được lượng thứ, lượng thứ. Còn vị Thanh tra Sở cứ xuýt xoa : Anh uống  tốt thế mà em lại không biết, bởi từ hôm tiếp xúc hôm nào cũng chỉ thấy anh dùng không hết cốc bia .

          Tôi cười vui vẻ bảo : Không các ông ơi. Tôi đâu được như lời các ông đã dành cho . Tôi chỉ là người bình thường  như mọi người ngồi đây và chỉ cố gắng làm sao theo kịp mọi người thôi. Rồi mọi người cùng nhau chuyển sang bàn uống nước.

          Đêm . Chỉ còn lại mấy anh em . Lại bàn tán chuyện sống một ngày nơi đất khách quê người . Một thành viên bảo tôi : Hôm nay sao anh quá thể, ra tay đánh, đánh gục hai tướng quân trên đất người ta mà chẳng nương tay. Tôi cười bảo  : Còn các chú nữa, sống phải lương sức, biết mình, biết ta chứ cứ kênh kiệu thì anh cũng chẳng tha cho đâu . Tất cả đều cười vui như chưa có việc gì đã xảy ra,

                                                                 Kỷ niệm về một mùa thi
                                                                            NC

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Hội Lợn. Gặp mặt lần thứ 20 ngày thành lập ( 1993-2013 )



Nghe có vẻ kỳ kỳ nhưng đó là hội gắn bó nhất trong các hội mà tôi tham gia- hội của những người sinh năm Đinh Hợi ( 1947 ) . Dẫu các bà xã không có ai tuổi Hợi nhưng là hạt nhân tạo nên sự bền vững của Hội Lợn chúng tôi .Gặp mặt nhân 20 năm lập Hội ( cũng như gặp mặt hàng năm ) không chỉ 9 thành viên mà luôn đầy đủ các bà xã, hàng chục con đẻ, con dâu, con rể, cháu chắt nội ngoại.Những gia đình của hội chúng tôi : Y Vượng- Phương Cử- Thao Thanh - Chung Vân- Đề Mão - Thanh Thị- Dục Lương- Dũng Thà - Nghiệp Lượng. Trong đại gia đình ấy, hội viên Nguyễn Văn Chung ( Chung Vân ) đã đi xa về với tổ tiên. Những hình ảnh ghi lại nhân ngày gặp mặt
                     




Gia đình các hội viên cùng con cháu như những bông hoa nở chung trên một gốc hoa



Anh em trong hội cùng con cháu thắp hương tưởng nhớ Nguyễn Văn Chung đã đi xa tại gia đình ông bà Chung Vân


                                     Gia đình 8 cặp thành viên và bà quả phụ Nguyễn Thị Vân



                                         Hội trưởng có mấy lời trước lúc vào tiệc rượu




                                   Các hội viên chúc tụng nhau mạnh khỏe, hạnh phúc



                        Hội trưởng và hội viên xa nhất Lê Thao từ Hà Nội cùng vợ con cháu về chung vui


                       


         Hai hội viên được vinh danh " Đầu bếp" giỏi nhất hội. Hai hội viên này chuyên gia phụ trách món ... trứng luộc ?!


               Các hội viên nắm tay được xác nhận là " nguyên thủ gia đình " nhân ngày gặp mặt


Từ Trái qua phải : Nguyễn Cử, Hoàng Xuân Y, Hà Dũng, Nguyễn Sĩ Thị ( hàng trước ). Lê Xuân Thao, Nguyễn Đức Dục , Phùng Văn Đề, Nguyễn Xuân Nghiệp )






                                             Thế hệ con cháu : Nguyễn Anh Đức và Lê Thảo


                                                 Cũng có những phút say sưa lên cõi tiên


                                 Những thành viên không thể thiếu trong cuộc đời của mỗi hội viên

                             Bất kỳ lúc nào, được bên cạnh các bà xã, các ông xã cũng thật là vui




                                               Dũng - Nghiệp - Cử- Y -Thao - Đề - Dục

                                                     




                                                 Và đây là con cháu trong ngày gặp mặt




                                                                            Ngày 16 tháng 10 năm 2013
                                                                            Hội 9 người sinh năm Đinh Hợi






Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Dặn con

Sinh con nhờ có mẹ cha
Trên mẹ cha có ông bà con ơi
Đã sinh ra ở trên đời
Sống sao cho trọn đạo người làm con

                      12-2013


Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Đời người

Qua rồi HỒI HỘP, HỒI XUÂN
Viết xong HỒI KÝ gian truân một thời.
Còn HỒI KÈN TRỐNG nữa thôi
Đang chờ phía trước em ơi. ĐỜI NGƯỜI
                                        10-2013

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Bài hát về quê hương tôi

   Xa quê mấy chục năm nhưng kỉ niệm thời thơ ấu, về dòng sông, con đường ... mãi trong ký ức của tôi. Cảm ơn nhạc sĩ, ca sĩ đưa tôi về với quê hương yêu dấu những chiều mưa ...

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Với người xưa



Mãi trong đời “với xứ Huế mộng mơ”
Mãi trong tim mối tình đầu dịu ngọt
Mãi trong anh con  đường làng quen thuộc
Hai chúng mình rảo bước dưới trăng   

Bao lâu rồi còn anh với chị hằng
Em vời vợi miền sông Hương, núi Ngự
Mấy chục năm chúng mình đều xa xứ
Về thăm quê  còn kỉ niệm đường xưa

Mối tình đầu  như một giấc mơ
Theo suốt đời anh chẳng bao giờ phai nhạt
Như dòng Hương đôi bờ cây xanh ngát
Như sông Lam nước mát của quê mình.





Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Miệng cháu tròn như trăng rằm



Ming cháu tròn như trăng rm

Đón tết trung thu bà xã mua một cặp bánh nướng. Hỏi giá cả, bà bảo : “ Nhà mình chỉ hai vợ chồng già nên chỉ mua hai chiếc  hết một trăm ngàn đồng”. Tôi đùa : “Sao bà không mua loại bánh năm , sáu triệu đồng một chiếc như trên tivi người ta quảng cáo”. Bà cười : “Thế để tôi quay lại cửa hàng mua một chiếc nhé  nhưng ông phải làm giấy cam đoan với tôi là hai vợ chồng già sau khi ăn bánh, đúng cả tháng chỉ uống nước đun sôi thôi đấy”. Tôi hiểu ý, mua một chiếc bánh sáu triệu  là vừa hết khoản tiền trợ cấp hưu của cả hai vợ chồng . Nghĩ vậy tôi vội ngăn không cho bà quay lại cửa hàng bán bánh. Nhưng nếu tôi không ngăn cản, gan bà cũng không đủ to để mua  chiếc bánh giá sáu triệu đồng.


        Đêm . Hai ông bà già cùng mấy đứa cháu ngắm trăng, phá cỗ. Trăng thì vẫn như xưa, vẫn thơ mộng, đẹp huyền ảo. Cỗ có hai chiếc bánh, tai chuối từ ngoài vườn bà đã chặt dấm mấy hôm. Chục hồng cháu nội vừa mang đến biếu ông bà. Thưởng thức bánh nướng vừa ôn chuyện cũ tôi nhớ lại cách đây tròn bốn chục năm có lệnh gọi về phố Bần,  Hưng Yên để dự lớp bồi dưỡng cán bộ đi B ( miền Nam ). Chủ nhật, rủ ạnh bạn đạp xe đi khám phá thị xã Hải Dương. Trưa ghé vào cửa hàng ăn uống thương nghiệp thị xã ( đúng tên gọi của ngày ấy ) mỗi người mua  bánh nướng, năm hào một chiếc . Còn trẻ, đói nhưng do bánh vừ to, vừa  nhiều nhân đủ các loại mà hai anh em chỉ phấn đấu mới ăn hết một, còn một gói mang về. Mấy cháu tôi ngồi chú ý nghe mà không hiểu về đồng tiền, giá cả ngày ấy. Lại phải nói rõ với các cháu  : “ Lương ông ngày ấy mới ra trường là năm mươi lăm đồng một tháng, đem mua bánh nướng,  được một trăm mười (110) chiếc. Bây giờ học xong đại học ra trường được khoảng hai triệu rưỡi ( chính xác 2,34 x 1.150.000 ), nếu đem mua bánh nướng loại xoàng năm mươi nghìn thì  được năm mươi ( 50 ) chiếc mà thôi.”

        Nghe tôi nói vậy, vợ thì bảo ông bây giờ cái gì cũng ngày xưa, ngày xưa, nhưng mấy đứa cháu thì á á lên mấy tiếng tròn mắt ngạc nhiên, há hốc miệng  tròn như trăng rằm

                                   Trung thu Quý Tỵ
                                            NC



        

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Mối tình đầu




      
                                                                  ( Ảnh từ Internet )
  

     Hai chúng mình

     Lớn lên từ xóm nhỏ

     Xóm nhỏ nghèo nhưng đầy  kỷ niệm tuổi thơ.

     Ngày anh đi.  Đêm trăng ấy mộng mơ.

     Em dúi vào tay anh chiếc khăn . Rồi bỏ chạy.

    Khăn thêu hai con chim ngậm một bông hồng …

                *

              *     *



Học xong đại học

Ra trường

Anh công tác mãi miền Tây bắc

Vẫn mang theo chiếc khăn nhỏ bên mình

             *

          *     *

Kết thúc chiến tranh

Em - cô thanh niên xung phong mở đường

Rời binh đoàn

Dừng chân  tận phương Nam

     Có còn mang theo ánh trăng huyền diệu

             *

           *    *

Xa nhau đã mấy chục năm

Mà từng đêm, từng đêm

Trong giấc mơ

Em vẫn về bên anh

Cho anh sống lại những ngày trai trẻ.



Vẫn đôi mắt bồ câu

Má lúm đồng tiền

Nụ cười tươi

Mũ tai bèo nghiêng nghiêng

Mái tóc thề ngang vai

Sao mà yêu đến thế



Đã  qua rồi , biết mấy mùa xuân

Đến hè

Hết  thu

Rồi lại sang đông

Mà em trong anh

Vẫn duyên, vẫn trẻ



Em

Em luôn về bên anh sao mà vời  xa  thế.

Em .

Chiếc khăn thêu hai bông hồng

Và mối tình đầu

Mãi đẹp nhất đời anh.

 


                                     NC

Qua ngõ người xưa





                               



              Về quê. Rẽ lối nhà em
              Ngõ ngoài khép kín, phòng rèm lặng buông.
              Tìm người. Vắng bóng người thương.
              Một bông cúc dại ven đường. Lẻ loi
                              

                                                  9-2913


Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Họp phụ huynh học sinh : Dân chủ, công khai và rất chuyên nghiệp



                                Hp ph huynh hc sinh :
      Dân chủ- Công khai và rất chuyên nghiệp

            Đầu năm học mới, con gái, con trai ríu rít sang nhà nhờ ông đi họp phụ huynh cho cháu . Nội dung họp trường nào cũng na ná giống nhau nên  không ghi chép  vẫn nhớ rõ  về nhà thông báo lại cho các con :
            Này nhé ,  giáo viên chủ nhiệm thông báo thành tích của nhà trường được cấp nào khen, bao nhiêu thầy cô đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua, giáo viên dạy giỏi các cấp. Bao nhiêu học sinh giỏi, học sinh tiên tiến. Thành tích nào tỷ lệ phần trăm cũng hai chữ số, thậm chí gần ba chữ số . Dù nóng nực, nghe thành tích thầy và trò đạt được năm học qua mà nở mày nở mặt, nở cả ruột gan .
            Phần hai là kế hoạch phấn đấu và biện pháp tổ chức thực hiện của năm học mới. Là ông, bà, cha mẹ, anh chị của học sinh, ai mà không muốn con cháu mình ngoan, con cháu mình giỏi, con cháu mình được khen cao vân vân và vân vân nên kế hoạch được giáo viên đề xuất  nhanh chóng thông qua. Thế nhưng cũng vài phụ huynh băn khoăn về biện pháp. Không hiểu làm cách nào để quản lý mà Bộ Giáo dục và Đào tạo ra lệnh cấm học sinh dùng điện thoại di động và yêu đương tuổi học trò được nhỉ
Không phụ huynh nào khuyến khích, đồng tình yêu đương tuổi học trò nhưng cấm thì liệu rằng có  được  hay đó là phong cách làm việc đã thành nền nếp : cái gì không quản lí được thì … cấm ?
            Phần trọng tâm của buổi họp vẫn là phần các khoản đóng góp cho năm học mới. Để thục sự dân chủ, phần việc này do một đại diện cha mẹ học sinh được bầu năm học trước báo cáo các  khoản thu chi và nhu cầu đóng góp cho năm học mới. Cũng chỉ gần hai chục khoản thu và trên dưới ba triệu đồng  tùy theo học sinh có hay không được hưởng loại chế độ ưu tiên của Nhà nước . Không khí thảo luận trầm lặng. Không dám phản đối nhưng gia đình làm nông nghiệp thì băn khoăn dù mỗi em vài triệu nhưng mỗi nhà đâu chỉ một con đi học, mà nào còn sách vở ,bút mực, cặp đồ, quần áo …  rồi còn các khoản thu của địa phương. Trăm thứ phải lo mà họ thì chỉ trông vào mấy sào ruộng. Thấy khó khăn, và còn một số ý kiến chưa thật nhất trí,  đại diện phu huynh chủ trì thảo luận  đề nghị biểu quyết dân chủ bàng cách ai tán thành thống nhất các khoản đóng góp thì giơ tay để ghi vào biên bản. Ngồi bên tôi một anh bạn trẻ cá cược : nếu có người không nhất trí, cháu đãi ông một thùng bia. Tất nhiên tôi thua cuộc.
            Rồi cuộc họp cũng kết thúc. Trước khi ra về  phụ huynh rốt cuộc vẫn đặt câu hỏi  là cụ thể mỗi cháu phải nộp bao nhiêu tiền. Rất chuyên nghiệp, giáo viên chủ nhiệm rút điện thoại 3G gọi , mấy phút sau một cán bộ văn phòng nhà trường mang đến tập tài liệu vừa lấy ra từ máy tính . Chỉ cần nhìn vào danh sách là thông báo ngay chi tiết số tiền mà mỗi học sinh phải đóng góp . Thì ra nội dung "dân chủ" , "công khai"  họp bàn  và  " biểu quyết " đã được nằm sẵn trong máy tính của trường và tập tài liệu hiện đại  mang sẵn của giáo viên.
            Hình như chia tay nhau các bậc phụ huynh trầm tư, không bắt tay tạm biệt như không khí ban đầu trước khi vào họp.

                                                                              Tháng 9-2013

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Xin hỏi Ca sĩ Thanh Thảo


Chương trình Giọng hát nhí Việt phát trên VTV3 phát lúc 21giờ15 ngày 24-8-2013 ca sĩ Thanh Thảo không dưới hai lần nói đến các anh bộ đội ở Hoàng Sa và Trường Sa và còn gợi ý cháu Hữu Đại hát tặng các chú bộ đội Hoàng Sa, Trường Sa.
      Hoàng Sa, Trường Sa là hai quần đảo của Việt nam. Riêng Hoàng Sa đã bị Trung Quốc chiếm đóng từ năm 1974, nghĩa là hiện tại trên đảo Hoàng Sa thân yêu của chúng ta đang là lính Trung Quốc
      Xin hỏi ca sĩ vô tình? cố ý? hoặc do kém hiểu biết mà  Thanh Thảo lại phát ngôn như vậy. 
     Thiết nghĩ VTV3 cũng cần xem lại chương trình mà mình chịu trách nhiệm phát sóng trực tiếp ?

                                                        Ngày 25-8-2013

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Niềm vui của một người bình thường




Khi  mới có máy tính, trừ anh văn thư được cử đi dự lớp tập huấn sử dụng còn lại toàn bộ anh em trong cơ quan đều mù tịt. Thích, mê, đứng ngắm mà không ai dám sờ vào, sợ làm hỏng máy thì khốn. Được anh văn thư “biểu diễn” một vài tính năng, ai cũng thán phục và mê tít “ tài nghệ” của máy tính. Thế là nhiều anh muốn tò mò tìm hiểu và tôn văn thư cơ quan làm “sư phụ” .Tôi là một trong những học trò được “sư phụ văn thư” quan tâm, ưu tiên kèm cặp số một. Lý do đơn giản tôi là “ trung đội trưởng” . Nhờ chịu khó, sau một thời gian vật lộn “ trung đội trưởng” tốt nghiệp được nhiệm vụ đánh máy của văn phòng, dẫu điểm thi tốt nghiệp chỉ đạt mức “ mổ cò ”. Thông thường khi tiếp xúc với cái gì mới ai cũng “say”. Khi đã say lại có chút quyền lực ( trung đội trưởng mà lị ) tôi ra mệnh lệnh : Toàn trung đội ai cũng phải biết làm lính văn phòng, nghĩa là ai cũng phải biết “sờ”vào máy tính. Thế mà hay. Sau này khi các Tiểu đội, rồi tiến dần lên từng chiến sĩ được trang bị máy tính thì chiến sĩ toàn trung đội tôi đều là “ hội viên” toàn cấp của “ Hội văn phòng.” “Hội viên” toàn cấp  nghĩa là biết tự hoàn thành bốn công đoạn : soạn thảo văn bản, đánh máy, phôtôcpy , trình  “Trung đội trưởng” kí duyệt. Những việc trên nghe ra chẳng là gì cả. Ấy thế mà  được việcquan trọng ra phết . Đó là chưa nói đến những “hội viên” sau này tiến bộ vượt bậc thành sư phụ của nhiều “sư phụ”.

            Được việc thì ai cũng rõ. Cái thời buổi công văn giấy tờ nhiều vô thiên lủng này mà chỉ chờ có một anh văn thư, kiêm đánh máy, kiêm thủ quỹ, kiêm phục vụ , kiêm sai vặt tiếp khách cho trung đội  … thì có mà mục thớt. Thế là các “Tiểu đội”, các “chiến sĩ” phải tự giải quyết khó khăn. Thời gian đầu còn đôi chút trục trặc. Về sau mọi việc đều trôi chảy.  Bản thân tôi cũng vậy. Một báo cáo đột xuất lên cấp trên mà giao cho “Tiểu  đội trưởng ” viết  dự  thảo, “ Trung đội trưởng” duyệt, nhiều khi chưa vừa ý phải sửa chữa ( mà sửa chữa, thêm bớt nhiều khi còn khổ hơn viết theo ý mình từ đầu )  rồi chuyển văn thư đánh máy thì thật nhiêu khê. Thế là vừa suy nghĩ, vừa viết báo cáo trực tiếp trên máy, đọc thấy chưa “ thuận nhĩ” thì sửa luôn. Mấy lần “sếp” cấp trên và “trung đội trưởng “ trung đội bạn đến thăm, bắt gặp tôi mổ cò trên máy, họ cười bảo : Đã làm đến chức Trung đội trưởng rồi sao mà phải tự làm khổ mình vậy ? Lính tráng đâu không bắt chúng nó làm cho . Tôi cười : Dẫu làm “Trung đội trưởng ” thì tôi vẫn là lính mà . Đã là chiến sĩ thì tôi phải làm việc của một người lính, mà đây mới chỉ là việc của lính văn phòng. Nói vậy nhưng vẫn phải bỏ máy đi tiếp khách.

            Đang nói về câu chuyện được việc. Còn quan trọng thì phải chục năm sau mới rõ. Hãy chưa nói chục năm sau vội mà quan sát chục năm qua. Chục năm qua mọi việc vẫn tuần tự chảy theo thời gian, theo sự phát triển của xã hội. Các “sếp”,“ trung đội trưởng” không biết làm lính văn phòng,( nhưng thăng tiến lên đâị đội, Tiểu đoàn ... ) không tiếp xúc với máy tính, ngày càng xa rời với thiết bị khoa học kỹ thuật, càng mù tịt và ngày càng khó khăn với những thao tác đơn giản trên với máy tính từ những ngón tay tròn mũn mịm. Rồi Internet ra đời. Rồi kỹ thuật số phát triển như bão cuối thế kỷ XX, đầu thế kỷ XXI, phân hoá sự hiểu biết và kỹ năng tiếp cận thiết bị khoa học kỹ thuật của con người ngày càng lớn. Tôi thì may mắn đã qua lớp Vỡ lòng về máy tính văn phòng nên khi được anh bạn cầm tay bổ túc cho mấy thao tác nên cũng biết đường lang thang trên mạng. Lâu rồi đâm nghiện ngập Internet. Cứ mày mò đi sâu mà biết đên blog TS Nguyễn xuân Diên, ANH BA SAM, PhạmvietĐao, culangcat, Trương Duy Nhất  và bao nhiêu trang blog thú vị khác. Qua mạng tôi học được nhiều thứ trên đời đặc biệt là cách nghĩ phản biện khoa học theo cách tư duy của các bậc lão thành  như Nguyễn Trần Bạt, Trần Quang A, GS Tương Lai. Chu Hảo, vv… Rồi theo bạn bè mày mò tôi cũng làm cho mình cái blog. Dù blog của một ông già, chẳng phải để viết lách phô trương gì,  nhưng  blog lại là cầu nối với lớp trẻ với bè bạn bốn phương. Thất tiếc, do dốt tiếng nước ngoài nhất là tiếng Anh chứ không tôi cũng liều làm bạn khắp năm châu bốn biển. Làm bạn với máy tính nối mạng cũng vui ra phết. Lớp trẻ nó khôn hơn nên nhanh chóng tiếp thu thành tựu khoa học kỹ thuật mới. Lớp trung niên, già già ngày càng mù mờ, càng lạc hậu. Khi đã mù chữ thì làm sao biết đọc và biết viết. Tất nhiên mù chữ vẫn biết nói, thậm chí có người nói rất hay ?!  Rồi đến ngày các “sếp” đi hưu. Về làng, sức cạn và không quen nên các sếp không thể làm vườn rau ao cá nữa. Càng không thể đi làm thuê, dẫu làm thuê bằng nghề nghiệp chính đáng, bằng chất xám của mình. Đã thế các “sếp” lại dấu dốt không chịu học hỏi lớp trẻ. Không thể, danh dự “sếp” mà lị. Nói chung là các “sếp” rảnh rỗi, các “sếp” buồn.. Tôi khác các sếp là thấy rất thiếu thời gian. Chỉ có điều ngồi lỳ bên máy nhiều khi cũng mệt. Tôi tranh thủ dạo quanh thăm nom một vài “sếp”lớn “sếp” nhỏ. Hỏi chuyện trên trời, dưới biển rồi đến chuyện Quốc nội, quốc ngoại, chuyện trên Internet nó thế nào ? Nhiều “sếp” nói với tôi tớ chỉ đọc báo thôi chứ đọc trên mạng mệt lắm. Mà nhìn quanh cũng có thấy tờ báo nào đâu. ( Mà thực ra khi đi làm thì có tiền nhà nước mua báo chứ về hưu thì mấy sếp lại bỏ tiền túi để mua báo. Có mà điên).Với niềm say mê của mình, tôi xin địa chỉ email để chuyển cho các “sếp ” những bài viết hay, bài quan trọng thì đều bị các “sếp” từ chối.. Ngạc nhiên, cố tìm hiểu thì té ra nhà các xếp có máy tính cho hợp thời cuộc, cho cháu nội, chấu ngoại  chứ bản thân các “sêp” có  biết mở máy tắt máy ở nút nào đâu ?!  Còn những thế mạnh khi còn đương chức của các sếp thì nay không còn “môi trường” để phát huy nữa .Và khi đã về hưu cũng chẳng thằng nào nó chịu cúi xuống làm bàn đạp cho các xếp phát huy. Đấy là câu chuyện mười năm sau. Mười năm sau mới thấy mười năm trước khi làm “Trung đội trưởng” mà biết sống, biết làm một chiến sĩ, một người lính văn phòng nó quan trọng thế nào cho cuộc sống, nhất là cuộc sống khi đã về hưu .Không chỉ là quan trọng mà về già là niềm vui , là hạnh phúc. Hạnh phúc nhất là những anh lính của tôi năm nào và bao nhiêu người khác bây giờ vẫn cư xử với tôi – “sếp” , “trung đội trưởng ” thật oách này vẫn là chiến sĩ, vẫn là “anh lính”.

            Thế mới biết thế nào là  niềm vui, hạnh phúc của một người bình thường

                                   Những ngày sôi động trên mạng Internet
                                                          NC

                                                                           
           

Ngày xưa ơi



Ngày xưa ơi
                                    Gì sâu bằng những trưa thương nhớ
                                           Hiu quạnh bên trong một tiếng  
                                                                    Tố Hữu
Ngày xưa ơi
Xuân về mùa hoa nở
Hoa  ngoài vườn, hoa dại đầy trước ngõ
Hai ven đường và tím cả đồi sim
Rộn ràng từng đàn ong hút mật.
Bướm lượn, tiếng chim
Nghe dòng nhựa chảy trong cây
Hạt cựa quậy nảy mầm  đội đất vươn lên trong nắng sớm.

Ngày xưa ơi,
Quên làm sao những ngày mới lớn
Chờ hè về náo nức tiếng ve kêu
Hoa phượng cháy sân trường ,chia tay lũ bạn thân yêu
Kết thúc năm học này, để năm sau vào lớp mới

Ngày xưa ơi,
Nhớ trời thu xanh cao vời vợi
Vi vu sáo diều , trâu lững thững ven đê
Chờ trăng lên rọi sáng lối đường quê
Mấy đứa chia nhau dàn quân vào trận giả

Ngày xưa ơi
Mùa đông đến rồi  cây bàng đầu làng rụng lá
Gom cành khô sưởi ấm ở ven đường
Khói vào mắt cay xè
Trộm sắn mẹ trên nương
Mặt nhọ nhem, tiếng cười giòn tan trong gió


Ngày xưa ơi có những ngày để nhớ
Có những ngày chẳng thể nào quên
Thời gian trôi, ký ức mãi vững bền
Dẫu  Xuân Hạ Thu  Đông giờ chẳng còn như ngày xưa ấy.

                                                  T.G