Miệng cháu tròn như trăng rằm
Đón
tết trung thu bà xã mua một cặp bánh nướng. Hỏi giá cả, bà bảo : “ Nhà mình chỉ
hai vợ chồng già nên chỉ mua hai chiếc
hết một trăm ngàn đồng”. Tôi đùa : “Sao bà không mua loại bánh năm , sáu
triệu đồng một chiếc như trên tivi người ta quảng cáo”. Bà cười : “Thế để tôi
quay lại cửa hàng mua một chiếc nhé nhưng ông
phải làm giấy cam đoan với tôi là hai vợ chồng già sau khi ăn bánh, đúng cả
tháng chỉ uống nước đun sôi thôi đấy”. Tôi hiểu ý, mua một chiếc bánh sáu
triệu là vừa hết khoản tiền trợ cấp hưu của cả hai vợ chồng . Nghĩ vậy tôi vội ngăn không cho bà quay lại cửa
hàng bán bánh. Nhưng nếu tôi không ngăn cản, gan bà cũng không đủ to để
mua chiếc bánh giá sáu triệu đồng.
Đêm . Hai ông bà già cùng mấy đứa cháu
ngắm trăng, phá cỗ. Trăng thì vẫn như xưa, vẫn thơ mộng, đẹp huyền ảo. Cỗ có
hai chiếc bánh, tai chuối từ ngoài vườn bà đã chặt dấm mấy hôm. Chục hồng cháu nội vừa mang đến biếu ông bà. Thưởng thức bánh nướng vừa ôn chuyện cũ tôi nhớ lại cách đây tròn
bốn chục năm có lệnh gọi về phố Bần,
Hưng Yên để dự lớp bồi dưỡng cán bộ đi B ( miền Nam ). Chủ nhật,
rủ ạnh bạn đạp xe đi khám phá thị xã Hải Dương. Trưa ghé vào cửa hàng ăn uống
thương nghiệp thị xã ( đúng tên gọi của ngày ấy ) mỗi người mua bánh nướng, năm hào một chiếc . Còn trẻ, đói
nhưng do bánh vừ to, vừa nhiều nhân đủ các loại mà hai anh em chỉ phấn đấu mới ăn hết một, còn một gói mang về. Mấy cháu tôi
ngồi chú ý nghe mà không hiểu về đồng tiền, giá cả ngày ấy. Lại phải nói rõ với các cháu : “ Lương
ông ngày ấy mới ra trường là năm mươi lăm đồng một tháng, đem mua bánh
nướng, được một trăm mười (110) chiếc.
Bây giờ học xong đại học ra trường được khoảng hai triệu rưỡi ( chính xác 2,34
x 1.150.000 ), nếu đem mua bánh nướng loại xoàng năm mươi nghìn thì được năm mươi ( 50 ) chiếc mà thôi.”
Nghe tôi nói vậy, vợ thì bảo ông bây giờ
cái gì cũng ngày xưa, ngày xưa, nhưng mấy đứa cháu thì á á lên mấy tiếng tròn mắt ngạc nhiên, há
hốc miệng tròn như trăng rằm
Trung thu
Quý Tỵ
NC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét