Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Độ bền

Cái mốt khoe đùi và hở ngực
Phơi mãi ra, xem thấy chán phè
Làng tôi mấy chị ba lăm tuổi
Kín đáo, dịu dàng khối kẻ mê.

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Lời cảm ơn và tờ thông báo tiền triệu



Nghe tiếng gõ, tôi ra mở cửa. Một sĩ quan quân đội mang lon trung tá cúi đầu chào. Tôi mỉm cười  gật đầu đáp lễ và mời khách vào nhà. Thoáng nhìn nét mặt, tôi có cảm giác như đã gặp người này ở đâu.Vừa rót nước mời khách tôi vừa lục tìm trong bộ nhớ người sĩ quan này là ai. Hai vợ chồng tôi có nhiều nhiều người quen. Bạn của các con tôi đến thăm nhà cũng không ít nên tôi chưa tìm ra đáp số cho câu hỏi tự mình đặt ra. Đang miên man suy nghĩ thì người khách lên tiếng :
              - Thưa thầy, chắc thầy không nhận ra em vì thời gian xa thầy đã lâu mà học sinh của thầy thì nhiều lắm.
              - Thế anh là ....  . Tôi nhìn thẳng vào mặt người vừa tự nhận là học trò cũ.
              - Dạ, em là Trần Thế Hùng, học sinh lớp 10A do cô Hương làm chủ nhiệm.
Một vài giây để tôi có thời gian lục tìm lại gương mặt những lớp học trò trong thời gian mình đi dạy học.
              - À. bây giờ thì tôi nhớ ra rồi. Hùng, đúng là Hùng, quê ở Thái Bình, theo gia đình lên đây đi xây dựng vùng kinh tế mới. Học cùng lớp còn có Giang, Thanh, Nguyệt, Quang mà Tiến là lớp trưởng.
              - Ôi, thế thì thầy còn nhớ lắm. Hùng thốt lên.
               Tôi đứng dây giang hai tay ra, Hùng cũng đứng dậy theo, đưa cả hai tay nắm lấy tay tôi thật chặt như hai người bạn lâu ngày gặp lại. Không còn rụt rè, xa lạ của chủ nhà và khách, chúng tôi đã là hai người thân thiết. Hai thầy trò cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của những năm tháng cũ.Thấm thoắt đã hơn ba chục năm. Trước mắt tôi giờ không phải là cậu học trò nhỏ mà là một sĩ quan quân đội. Hùng đang là giảng viên Học viện sĩ quan công binh ở tận Đồng Nai. Để có được như ngày hôm nay, Hùng kể lại : Đang học dở lớp 10 ( lớp 12 bây giờ ) theo tiếng gọi của Tổ quốc, Hùng lên đường nhập ngũ . Sau một thời gian huấn luyện rồi vào Nam chiến đấu. Kết thúc chiến tranh, do có trình độ văn hoá cấp 3, Hùng được chọn đi đào tạo sĩ quan để phục vụ lâu dài trong quân đội. Mở cuốn học bạ, Hùng rất buồn và chán nản vì cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô giáo bộ môn nhận xét về Hùng những điều không tốt đẹp. Nào là hay đi học muộn. Nào là không chú ý nghe giảng bài, nào là hay ngủ gật. Cô giáo chủ nhiệm thì nhận xét là không cố gắng trong học tập. Nhận xét của các thầy cô giáo đều đúng về hiện tượng nhưng lại không hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của Hùng và gia đình lúc đó. Là con trai cả, sau Hùng còn ba em nhỏ nên Hùng cùng bố là lao động chính trong nhà. Ngoài thời gian  đến trường, về nhà Hùng phải lao động cật lực để cùng bố nuôi em ăn học và chăm sóc mẹ Hùng bị bệnh tật. Đi làm về lại phải chăm lo lợn, gà, thu dọn nhà cửa rồi mới tranh thủ học bài. Là anh cả trong nhà Hùng còn phải thay bố chăm sóc mẹ ốm. Mẹ Hùng bị căn bệnh hiểm nghèo phải điều trị lâu dài. Nhà Hùng tuy chỉ cách trường học chỉ năm sáu cây số nhưng từ nhà đến trường phải trèo đèo và qua một con suối nhỏ. Những ngày mưa lũ không qua suối được đành phải nghỉ học không thể báo cáo, xin phép cô giáo chủ nhiệm. Nhiều hôm đến lớp mệt nhoài, ngủ gà, ngủ gật không tiếp thu hết lời giảng của thầy cô. Trong hoàn cảnh đó, không bỏ học giữa chừng là nhờ sự động viên, quyết tâm của bố, mẹ và là sự cố gắng lớn của Hùng. Kết quả học tập của em giảm sút, điểm số các môn học không đồng đều. Sự hiện diện của em đã làm ảnh hưởng đến điểm thi đua của cả lớp.Các Thầy cô đã không hài lòng về em, giọng Hùng như trầm hẳn xuống.


               Tôi lắng nghe và thực sự bối rối. Bối rối vì đây là lần đầu có một học sinh cũ đến chia sẻ niềm vui cũng như nỗi buồn, mà nỗi buồn của Hùng trong đó có lỗi của bản thân mình. Tâm sự của Hùng như lời oán trách các thầy cô mà tôi là một giáo viên bộ môn.

               Tôi đang băn khoăn chưa biết  phải thanh minh với Hùng như thế nào,thì Hùng nhìn thẳng vào tôi , nói tiếp :  Thưa thầy, thế nhưng, duy nhất trong lời nhận xét của giáo viên bộ môn chỉ một mình thầy hiểu và nhận xét đúng về em. Chính vì vậy mà em đọc đi đọc lại nhiều lần lời nhận xét của thầy. Lời nhận xét đó đã giữ lại trong em niềm tin để em tiếp tục phấn đấu, tiếp tục vươn lên. Nếu lời nhận xét, đánh giá của thầy cũng như nhận xét của các thầy cô giáo khác, có lẽ em đã rời quân đội chứ không tiếp tục đi học để có được như ngày hôm nay. Cuộc đời em có được như ngày hôm nay là có một  phần công đóng góp của thầy . Em xin chân thành  được nói lại với thầy điều đó. Và kỳ nghỉ phép về ngoài này thăm quê em quyết tìm lại được thầy chỉ để được nói với thầy lời cám ơn của em. Cám ơn thầy đã giữ cho em ngọn lửa, niềm tin để cho em phấn đấu, trưởng thành.

               Là một người đã tham gia giải quyết nhiều tình huống giáo dục, tình huống sư phạm mà giờ đây tôi lại lúng túng trước người học trò này. Tôi không thể nhớ hết những lời nhận xét của học trò mà tôi đã từng tham gia giảng dạy. Tôi không ngờ mình được nhận một vinh dự to lớn như lời người học trò cũ, người sĩ quan kia đã  dành cho tôi.

               Rồi chúng tôi chia tay nhau và đến nay chưa có lần gặp lại. Tôi không dám nhận những gì cuộc đời người học trò cũ có được là có phần đóng góp dù nhỏ nhoi của mình. Nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ của người học trò cũ, người sĩ quan quân đội đã để lại trong tôi một bài học lớn. Bất kỳ một công việc gì, nếu làm hết lương tâm và trách nhiệm thì xã hội sẽ ghi nhận đánh giá đúng về anh.
                Trong thời gian đi dạy học, tôi cũng chỉ phấn đấu hoàn thành nhiệm vụ của người giáo viên. Là một người bình thường như bao nhiêu người khác làm nghề dạy học. Tôi không nhớ có khi nào mình  giành sự quan tâm đặc biệt cho một học trò nào không. Nhưng  đối với học sinh tình cảm được giành đồng đêu cho các em, cả tình yêu thương và lòng tôn trọng. Điều động viên để lại là trong quá trình đi dạy học mình đã chọn đúng hướng đi, đúng phương pháp hành xử với học sinh, hành xử của con người với con người. Có lẽ vì thế mà học sinh đã coi tôi góp phần nhỏ bé để có được những người như người sĩ quan quân đội.

               Một lần trở lại thăm thầy giáo cũ. Chỉ để nói một lời cám ơn. Không gói to, túi nhỏ, không quà cáp gì  mà người sĩ quan kia để lại trong tôi niềm vui, niềm hạnh phúc mãi mãi.
                                                                         *
                                                                 *                *
            Có một học trò là sĩ quan quân đội đến thăm tôi cũng muốn được mọi người chia sẻ niềm vui.  Mang niềm vui bước chân sang nhà hàng xóm, gặp bà láng giềng đang đóng mấy tải thóc , mấy con gà vứt lỏng chỏng ngoài sân. Đang vui, tôi nói đùa : Bác sang chơi, không phải đãi bác đâu, hãy thả gà ra và đừng đem lúa đi xay xát nữa, bác chỉ xin cốc chè xanh thôi . Bỏ sắp xếp quang gánh bà hàng xóm, đứng dậy nhìn tôi mặt xịu xuống bảo : Ôi, bác ơi, được mổ gà đãi bác thì đã may mắn, hạnh phúc cho nhà em quá. Thóc và gà em mang  đi chợ bán lấy tiền nộp các khoản đóng góp cho các cháu đây. Vào đầu năm học phải đóng nhiều thứ quá. Hai đứa cháu con anh cả nhà bác đã đóng đủ chưa, hai cháu nhà em về nó nhắc liên tục mà chưa biết nhìn vào khoản nào ra tiền đây. Đành bán mấy con gà và vài tạ thóc vậy chứ biết làm sao hả bác.

            Nghe bà hàng xóm than thở tôi đâu còn hứng thú đem niềm vui của mình ra chia sẻ lúc này. Uống ngụm nước, rồi về nhà lòng băn khoăn đợi con đi làm về hỏi xem việc đóng góp đầu năm học mới cho hai cháu thế nào? Nghe tôi hỏi, anh con trai cả lặng lặng mở ngăn kéo đưa cho tôi hai tờ THÔNG BÁO của hai trường nơi cháu tôi theo học. Liếc vội thấy thông báo có hai phần, phần đóng góp BẮT BUỘC và đóng góp TỰ NGUYỆN. Phần đóng góp bắt buộc chỉ bốn năm khoản còn phần tự nguyện lên đến những mười ba mười bốn khoản tùy theo huy động của nhà trường. Số tiền đóng góp bắt buộc cũng thấp hơn tự nguyện rất nhiều. Tổng các khoản đóng góp của một tờ THÔNG BÁO  lên đến tiền triệu cho mỗi học sinh. Đấy là chưa tính đến số tiền mua sách giáo khoa, bút mực hay sắm thêm cho con bộ quần áo mới đi khai trường.

            Lời cảm ơn của người sĩ quan vẫn đọng lại trong trí. Hai tờ thông báo thì hiển hiện ngay trước mặt. Dẫu còn mù mờ nhưng phần nào lý giải cho tôi tại sao tình cảm thầy cô bây giờ với học trò không còn gắn bó gần gũi như ngày xưa và xã hội lại nhiều người già bị bệnh HUYẾT ÁP CAO.
                         Ghi lại nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20- 11.
                                            Khai giảng nămhọc mới 5-9
                                 
                                           



Được đăng bởi CU NGUYEN vào lúc 19:58 1 nhận xét:

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Chuyện vui buồn về thầy cô giáo



      Sau một thời gian đi thực tế, khi được chuyển công tác về làm anh giúp việc cho sếp mới, trên một chuyến xe tôi nói : Anh ạ, em thấy học sinh  các trường học bị cận thị nhiều quá. Anh quay lại bảo : Thế bây giờ em mới biết à ? . Tôi hiểu ý anh muốn nói. Bây giờ các trường học người ta tập trung vào dạy chữ, chứ không quan tâm đến giáo dục toàn diện. Công việc của thầy cô giáo bây giờ rất cụ thể. Và cứ hoàn thành được các công việc cụ thể đảm bảo tỷ lệ phần trăm học sinh giỏi, học sinh tiên tiến là đạt các danh hiệu thi đua chứ thực chất nó thế nào thì ...  tuỳ ?!, chưa nói nặng lời hơn là makeno  ( mặc kệ nó). Trước đây, một nhà giáo ưu tú nơi tôi công tác , yêu cầu giáo viên lao động rào trường phải hướng dẫn học sinh đặt cây nứa để đúng khoảng cách, đảm bảo độ bền vững và mối lạt buộc đảm bảo chắc và đẹp mắt. Một thầy Hiệu trưởng khác thì yêu cầu giáo viên trường mình phải rèn luyện chữ viết của cả thầy cô đến học sinh. Thầy cho rằng nét chữ thể hiện nết người. Cách nghĩ của thầy giống như cha ông ta dạy : Hàm răng, mái tóc là vóc con người. Tôi nhớ thời mình còn ngồi ghế nhà trường. Các thầy cô hướng dẫn chúng tôi ngồi đọc đúng khoảng cách để không bị vẹo cột sống, không bị hỏng mắt. Đó là những ngày còn học cấp I. Khi lên đến cấp III chúng tôi vẫn được các thầy cô quan tâm dạy dỗ đến nơi đến chốn. Trong tôi vẫn như in chuyện anh bạn trong tiết học về bệnh lao phổi môn  Giải phẫu và sinh lý người. Được gọi lên bảng kiểm tra miệng;  thầy giáo hỏi câu  nào, anh ta cứ trả lời thẳng vào câu hỏi đó. Sau khi kết thúc bài giảng, hướng dẫn chu đáo chúng tôi về nhà học bài, thầy nhìn bao quát lớp rồi thầy thong th vừa gật gật đầu vừa bảo : trong lớp ta tôi phát hiện có một học sinh bị bệnh lao. Rồi thầy chỉ tay vào anh bạn đầu giờ được thầy gọi lên kiểm tra bài. Cả lớp dồn mắt vào bạn. Bạn tôi mặt đỏ bừng . Lo sợ. Im lặng mấy giây, thầy nói tiếp : Anh bạn này bị " lao sắc". Rồi thầy lấy phấn viết lên bảng từ lao và thêm dấu sắcLao sắc  nghĩa là láo. Cả lớp cười ồ lên . Thầy tiếp tục : Khi tôi kiểm tra bài, trả lời thầy giáo mà anh bạn này không hề thưa gửi với thầy giáo gì cả. Thế thì không phải lao sắc là gì ?. Cả lớp lại cười vang. Ai cũng nhẹ nhõm cả người. Nhưng tất cả chúng tôi đều hiểu thầy giáo đã dạy cả lớp chúng tôi về cách xưng hô, về phép lịch sự, về đạo đức, trách nhiệm, thái độ của học sinh với thầy giáo với người lớn tuổi ... Một câu chuyện giáo dục học sinh nhẹ nhàng nhưng rất hiệu quả. Từ đấy không riêng gì giờ của thầy lên lớp mà tất cả lớp tôi đều thưa gửi nghiêm túc khi được các thầy cô kiểm tra bài cũng như khi giao tiếp với người khác trong cuộc sống. Với tôi, nếp sống ấy thành thói quen trong cả cuộc đời. Thói quen ấy lại giúp tôi đem giáo dục thế hệ trẻ khi tôi đi vào nghề dạy học.

              Còn nhớ khí  mới ra trường, được phân công làm giáo viên chủ nhiệm một lớp. Xa nhà, ngày chủ nhật xuống thăm gia đình học sinh. Gặp một cụ già chắc là ông nội của học sinh tôi. Tôi đoán thế vì thấy cụ tóc trên đầu đã bạc và khóm râu dài xuống ngực. Vào nhà gặp cụ tôi cất lời : Cháu chào cụ ạ.  Không dám ạ - cụ trả lời tôi - xin mời ông giáo vào nhà chơi. Tôi hơi bất ngờ với cách xưng hô của cụ . Bản thân tôi kém cụ mấy chục tuổi. Cách cư xử của cụ lập tức làm tôi suy nghĩ là thầy giáo mình phải thể hiện làm sao xứng đáng mình là người lớn, là người thầy của cháu cụ. Mình được người khác tôn trọng . Vậy mình cũng cư xử thế nào cho phải với sự tôn trọng của người khác.Lại một bài học nữa sau gần năm sáu năm rời ghế nhà trường phổ thông. Không chỉ lớp trẻ có nghĩa vụ kính trọng người cao tuổi, người trên mà chính người cao tuổi, bề trên tôn trọng kẻ dưới đã làm cho họ sống đẹp hơn, tự trọng hơn. Nhờ đi thực tế mà tôi có thêm kinh nghiệm giáo dục. Về mặt này tôi khá thành công và để lại ấn tượng sâu đậm trong  học sinh. Nhờ vậy dù đang trực tiếp đứng lớp hay sau này chuyển công tác khác, tôi vẫn luôn được các thế hệ học trò tôn trọng và giành tình cảm chân thành.

           Sau khi đất nước thống nhất, đặc biệt thời kỳ chuyển đổi nền kinh tế bao cấp sang nền kinh tế tự chủ, kinh tế thị trường, các thầy cô hình như coi nhẹ giáo dục đạo đức, giáo dục lí tưởng sống cho thế hệ trẻ. Tôi không đến mức nhận thức trì trệ, bảo thủ để không nhận ra rằng, lớp trẻ không thể bê nguyên xi những gì của cha ông vào cuộc sống của họ .Nhưng thế hệ sau cũng không thể xoá đi những nét đẹp văn hoá truyền thống mà  cha ông đã đúc kết, chắt lọc hàng bao thế hệ. Tôi không dám ý kiến rộng vào hệ thống của gia đình, xã hội. Tôi chỉ ghi lại những gì mắt thấy, tai nghe đến  nhà trường, đến những người trực tiếp trên mặt trận giáo dục. Các tiết dạy giáo dục công dân thì xơ cứng. Bản thân các thầy cô giáo cũng không được đào tạo đến nơi đến chốn từ các trường Sư phạm. Đấy là chưa kể các thầy cô đào tạo cấp tốc, đào tạo qua các trung tâm. Thầy cô giáo các trường sư phạm xuống các địa phương lo chạy xô cho hết chương trình. Học trò ghi tên theo học nhưng không học tập chuyên cần. Quản lý học tập không chặt chẽ, nghiêm túc. Hết học kỳ, hết năm thì chạy điểm, chạy kiểm tra, chạy thi cử, chạy bằng cấp. Việc thực hành hầu như ít được quan tâm. Đi thực tập, kiến tập cũng thực hiện cho đủ chương trình. Máy cái của giáo dục đào tạo như vậy thì lấy đâu ra thầy cô giáo chất lượng. Mà cũng mới nói về kiến thức chứ chưa đề cập đến đạo đức, lối sông người thầy. Vân vân và vân vân.

            Lại nhớ những câu chuyện không vui. Khi mới về giúp việc cho Giám đốc, tôi được sếp giao nhiệm vụ đột xuất đi xử lý công việc ở một cơ sở. Là nhân vật mới nên cơ sở tôi đến không một ai biết tên và  chức vụ tôi đang đảm nhiệm. Vào phòng khách của sếp nơi đến công tác, tôi chủ động chào mọi người có mặt và hỏi chuyện xã giao . Vị sếp của đơn vị nọ lim dim đôi mắt nhìn lướt qua tôi và chị bạn, thành viên trong đoàn rồi yên vị trên ghế không hề tỏ một thái độ gì khi cơ quan mình có khách. Có lẽ sếp nghĩ tôi là một phụ huynh nào đó đến báo cáo cho con xin nghỉ học, chuyển trường hay là gì gì thì tôi cũng không biết được. Tôi thản nhiên đứng hầu chuyện mọi người có mặt trong phòng. Chị bạn trưởng một phòng của Sở đi cùng tôi nóng mắt định cắt ngang lời tôi để giới thiệu với vị Hiệu trưởng nọ chúng tôi là ai. Hiểu ý chị, tôi nháy mắt ra hiệu và cố tình hỏi chuyện liên tục, không cho chị cắt ngang lời.Tôi muốn tìm hiểu thực chất đội ngũ cán bộ quản lý của ngành mình, các thầy giáo của nhân dân là người thế nào. Khi không biết mình là ai, họ mới sống đúng bản chất con hay người của họ.Hơn mười phút trôi qua, tôi vẫn đứng và vị Hiệu trưởng vẫn yên vị trên ghế, không một lời mời ngồi hay tìm hiểu tôi là ai, đến cơ quan có việc gì ? Tất nhiênẩnồi đến lúc chúng tôi phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Chị bạn trong đoàn giới thiệu và đặt vấn đề đến cơ quan làm việc.Khi biết tôi và người đi cùng là ai thì thái độ, cử chỉ của sếp và những người có mặt trong phòng hoàn toàn đổi khác. Nhìn nét mặt vị Hiệu trưởng và những người trong phòng xấu hổ, tẽn tò và pha chút đáng thương. Nhưng dù sao cũng không xoá được ấn tượng không tốt đẹp ban đầu trong tôi. Công việc của chúng tôi hoàn thành thuận lợi. Xong việc, dù được mời dùng cơm trưa nhưng còn lòng đâu mà ở lại. Ra về tôi rất buồn vì có những sếp giáo dục như tôi đã gặp. Các thầy cô và nhân viên của trường cùng làm việc vừa đáng giận, vừa đáng thương. Giận vì những cư xử thiếu văn hoá nhưng thương họ vì phải làm việc dưới trướng của những người như tôi đã gặp.Tôi muốn một người làm giáo dục thái đội cư xử phải lịch sự, công bằng với bất cứ ai, dù đó là cấp trên, phụ huynh , học sinh hay bất kỳ một công dân nào khác. Ra về, lòng tôi nặng trĩu với câu hỏi không biết ngành giáo dục có bao nhiêu vị Hiệu trưởng, bao nhiêu thầy cô cư xử với nhân dân như vị sếp và những người giúp việc nọ.

         Rồi một lần ngày nghỉ về thăm quê ngoại. Biết tôi về chơi, anh bạn cũng đã từng là người quản lý một ngành ở cấp huyện chạy đến nhờ giúp con anh chuyển trưòng. Tôi hỏi vì sao phải chuyển trường. Lúc đầu anh còn nói vòng vo. Tôi bảo, không nói thật thì tôi không giúp được đâu. Anh đành nói thật là con anh "nhỡ dại" vô lễ với thầy giáo. Hỏi " nhỡ dại vô lễ với thầy giáo" là thế nào ?  Anh chậm rãi : Khổ lắm, tôi cũng chẳng biết thế sự thể ra làm sao, chỉ nghe chúng nó thì thầm các bài văn, chúng nó chép của nhau mà đứa thì điểm cao, đứa thì điểm thấp. Đứa được điểm cao luôn được thầy chấm điểm cao. Đứa bị điểm thấp thường xuyên thấp điểm. Hình như thầy không chấm bài mà chấm theo tên học sinh. Hai bài giống hệt nhau mà con tôi chỉ điểm năm. Bạn gái nó thì điểm tám. Mà không chỉ một lần. Thế là nhân một bài thầy giao về nhà, thằng cháu tôi viết mấy trang. Đoạn đầu, đoạn cuối thì không vấn đề gì, nhưng đoạn giữa bài làm thì lại dùng lời thoá mạ thầy. Khổ nỗi khi chấm bài thầy vẫn cho điểm bình thường mà không hề phát hiện. Đến khi học trò kháo nhau thầy mới thu lại bài và trình lên lãnh đạo trường đòi kỷ luật cháu. Nhà trường có gọi cháu yêu cầu kiểm điểm về thái độ của học sinh với thầy giáo nhưng không kỷ luật gì. Cháu vẫn học bình thường nhưng chắc chắn là sẽ bị thầy giáo dạy văn " để ý ". Tôi nhờ ông giúp xin cháu chuyển đến một trường khác để cháu yên tâm học tập. Đã học lớp cuối cấp rồi, còn phải lo cho tương lai của cháu. Nghe anh kể, tôi cứ ngỡ là chuyện anh thêu dệt. Nhưng khi tìm hiểu lại qua các nguồn thông tin khác không những đó là câu chuyện thật mà còn nhiều chi tiết thú vị hơn nhiều. 

             Điều không vui là câu chuyện về vị sếp và một ông giáo làng văn ngày nào không phải là trường hợp đặc biệt. Sau khi nghỉ việc, tôi về sống nơi trước đây từng công tác. Gần mười năm trôi qua tất nhiên tổ chức, con người nhiều thay đổi. Nhờ vậy tôi có dịp tiếp xúc khách quan hơn với các thầy cô. Nhân có việc đến gặp văn thư của trường Trung học phổ thông, đến trường các lớp học đang diễn ra các hoạt động giảng dạy và học tập của thầy và trò. Nhân viên văn thư biết tôi nên đon đả chạy ra chào từ cửa. Ngồi trong phòng làm việc có đến ba phụ nữ lạ mặt trẻ trung, xinh đẹp. Ở trường, trong giờ hành chính chắc không ai khác ngoài các thầy cô giáo . Mặc dù là người cao tuổi nhưng  tôn trọng chủ nhà và mình là khách nên tôi cất lời chào các cô giáo. Không một tiếng đáp từ. Ba cái đầu cắm cúi không đông đậy dù không phải đang chăm chú làm việc mà không nghe tôi chào. Một phút im lặng.  Có lẽ thấy ngượng ngùng  sợ tôi hiểu lầm là giáo viên của trường mà lại thiếu văn hoá đến vậy, chú văn thư vội thanh minh là có ba cô giáo trung học cơ sở được phòng Giáo dục và Đào tạo cử đến làm nhiệm vụ điều tra phổ cập giáo dục THPT. Tôi làm như không để ý đến lời thanh minh của chú văn thư , đề nghị giúp tôi xin lại hồ sơ. Tranh thủ lấy học bạ, bằng tốt nghiêp cho cháu xong tôi ra về. Trên đường tôi thầm nghĩ:  hoá ra, anh văn thư bằng cấp thấp hơn thì được giáo dục cách giao tiếp, còn các cô giáo bằng cấp cao hơn, nhiệm vụ nặng nề hơn, phải chăng phải lo toan nhiều việc mà họ "quên" cả những nếp sống văn hoá tối thiểu của một con người. Không những thế cũng không biết cách thể hiện tư cách của mình khi đến một cơ quan khác làm việc.

             Cách đây hơn tuần lễ, bà láng giềng sang chơi lại phàn nàn về cách cư xử  "đồng nghiệp " của tôi. Biết tin mẹ vợ ông thông gia là một lãnh đạo nhà trường nọ qua đời, dù cách xa đến bảy chục cây số, bà láng giềng tôi vẫn tìm cách đến viếng,chia buồn. Bà không chỉ là thông gia của một vị lãnh đạo nhà trường mà còn là mẹ của nhiều công chức, viên chức, trong đó có người công tác ngành giáo dục. Bà "vinh dự "được đi theo đoàn của các thầy cô.  Ngoài sáu mươi,  bước lên xe cuối cùng nhưng không một thầy cô tuổi đời hai lăm, ba mươi nào nhường chỗ. Trên xe còn có vị lãnh đạo cao nhất của đơn vị nọ. Gần hai chục người đi viếng đám tang. Hai chục tinh hoa được giao nhiệm vụ vinh quang giáo dục thế hệ trẻ. Hai chục người đi viếng một người đã khuất. Có phải dân tộc mình chỉ đau buồn, quý người chết hơn người đang sống hay sao ?! Một chuyến xe. Một đoàn người. Một bà lão ngoài sáu mươi, một người cao tuổi cũng đã gần đất, xa trời. Nhưng tất cả đều yên vị. Thôi, thì kiếp đi nhờ bà đành ngồi ghé trên nắp thùng máy vậy. Bảy mươi câysố đi, bảy mươi cây số về là trăm bốn mươi cây số. Bà cứ phàn nàn mình vất vả một chút chẳng sao, miễn là hoàn thành được tâm nguyện của người già. Nhưng điều bà băn khoăn mãi là các thầy cô giáo sống như vậy thì làm sao mà dạy con em nhân dân thành người được. Nghe bà kể mà tôi buồn não ruột. Buồn và xấu hổ. Xấu hổ vì bà luôn gắn các thầy cô là " đồng nghiệp " của tôi.

    Mà quả thật không thể từ chối họ là đồng nghiệp. Tôi cũng có quãng đời gần bốn thập kỷ gắn bó với giáo dục. không thể từ chối những nét đẹp của các thầy cô khắp mọi miền đất nước. Nhưng những điều mắt thấy, tai nghe tôi ghi lại cũng cần thiết để mỗi thầy cô tự xem lại mình. Mong sao chuyện về ngành giáo dục chỉ là niềm vui, không có nỗi buồn.

                                                             Tháng giêng - Tân mão
                                                                                TG


Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Tâm sự cùng cháu gái


  Tặng Hương Ly nhân sinh nhật tuổi
              15 và các cháu gái
Nét sâu đằm của người con gái
Là nhẹ nhàng, duyên dáng cháu ơi
Kín đáo muôn đời của người phụ nữ
Giữ niềm khát khao hạnh phúc bạn đời
Những phô trương chanh chua đối đấp
Chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi
                                NC