Nghe tiếng gõ, tôi ra mở cửa. Một sĩ
quan quân đội mang lon trung tá cúi đầu chào. Tôi mỉm cười gật đầu đáp lễ
và mời khách vào nhà. Thoáng nhìn nét mặt, tôi có cảm giác như đã gặp người này
ở đâu.Vừa rót nước mời khách tôi vừa lục tìm trong bộ nhớ người sĩ quan này là
ai. Hai vợ chồng tôi có nhiều nhiều người quen. Bạn của các con tôi đến thăm
nhà cũng không ít nên tôi chưa tìm ra đáp số cho câu hỏi tự mình đặt ra. Đang
miên man suy nghĩ thì người khách lên tiếng :
- Thưa thầy, chắc thầy không nhận ra em vì thời gian xa thầy đã lâu mà học sinh của thầy thì nhiều lắm.
- Thế anh là .... . Tôi nhìn thẳng vào mặt người vừa tự nhận là học trò cũ.
- Dạ, em là Trần Thế Hùng, học sinh lớp 10A do cô Hương làm chủ nhiệm.
Một vài giây để tôi có thời gian lục tìm lại gương mặt những lớp học trò trong thời gian mình đi dạy học.
- À. bây giờ thì tôi nhớ ra rồi. Hùng, đúng là Hùng, quê ở Thái Bình, theo gia đình lên đây đi xây dựng vùng kinh tế mới. Học cùng lớp còn có Giang, Thanh, Nguyệt, Quang mà Tiến là lớp trưởng.
- Ôi, thế thì thầy còn nhớ lắm. Hùng thốt lên.
Tôi đứng dây giang hai tay ra, Hùng cũng đứng dậy theo, đưa cả hai tay nắm lấy tay tôi thật chặt như hai người bạn lâu ngày gặp lại. Không còn rụt rè, xa lạ của chủ nhà và khách, chúng tôi đã là hai người thân thiết. Hai thầy trò cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của những năm tháng cũ.Thấm thoắt đã hơn ba chục năm. Trước mắt tôi giờ không phải là cậu học trò nhỏ mà là một sĩ quan quân đội. Hùng đang là giảng viên Học viện sĩ quan công binh ở tận Đồng Nai. Để có được như ngày hôm nay, Hùng kể lại : Đang học dở lớp 10 ( lớp 12 bây giờ ) theo tiếng gọi của Tổ quốc, Hùng lên đường nhập ngũ . Sau một thời gian huấn luyện rồi vào Nam chiến đấu. Kết thúc chiến tranh, do có trình độ văn hoá cấp 3, Hùng được chọn đi đào tạo sĩ quan để phục vụ lâu dài trong quân đội. Mở cuốn học bạ, Hùng rất buồn và chán nản vì cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô giáo bộ môn nhận xét về Hùng những điều không tốt đẹp. Nào là hay đi học muộn. Nào là không chú ý nghe giảng bài, nào là hay ngủ gật. Cô giáo chủ nhiệm thì nhận xét là không cố gắng trong học tập. Nhận xét của các thầy cô giáo đều đúng về hiện tượng nhưng lại không hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của Hùng và gia đình lúc đó. Là con trai cả, sau Hùng còn ba em nhỏ nên Hùng cùng bố là lao động chính trong nhà. Ngoài thời gian đến trường, về nhà Hùng phải lao động cật lực để cùng bố nuôi em ăn học và chăm sóc mẹ Hùng bị bệnh tật. Đi làm về lại phải chăm lo lợn, gà, thu dọn nhà cửa rồi mới tranh thủ học bài. Là anh cả trong nhà Hùng còn phải thay bố chăm sóc mẹ ốm. Mẹ Hùng bị căn bệnh hiểm nghèo phải điều trị lâu dài. Nhà Hùng tuy chỉ cách trường học chỉ năm sáu cây số nhưng từ nhà đến trường phải trèo đèo và qua một con suối nhỏ. Những ngày mưa lũ không qua suối được đành phải nghỉ học không thể báo cáo, xin phép cô giáo chủ nhiệm. Nhiều hôm đến lớp mệt nhoài, ngủ gà, ngủ gật không tiếp thu hết lời giảng của thầy cô. Trong hoàn cảnh đó, không bỏ học giữa chừng là nhờ sự động viên, quyết tâm của bố, mẹ và là sự cố gắng lớn của Hùng. Kết quả học tập của em giảm sút, điểm số các môn học không đồng đều. Sự hiện diện của em đã làm ảnh hưởng đến điểm thi đua của cả lớp.Các Thầy cô đã không hài lòng về em, giọng Hùng như trầm hẳn xuống.
- Thưa thầy, chắc thầy không nhận ra em vì thời gian xa thầy đã lâu mà học sinh của thầy thì nhiều lắm.
- Thế anh là .... . Tôi nhìn thẳng vào mặt người vừa tự nhận là học trò cũ.
- Dạ, em là Trần Thế Hùng, học sinh lớp 10A do cô Hương làm chủ nhiệm.
Một vài giây để tôi có thời gian lục tìm lại gương mặt những lớp học trò trong thời gian mình đi dạy học.
- À. bây giờ thì tôi nhớ ra rồi. Hùng, đúng là Hùng, quê ở Thái Bình, theo gia đình lên đây đi xây dựng vùng kinh tế mới. Học cùng lớp còn có Giang, Thanh, Nguyệt, Quang mà Tiến là lớp trưởng.
- Ôi, thế thì thầy còn nhớ lắm. Hùng thốt lên.
Tôi đứng dây giang hai tay ra, Hùng cũng đứng dậy theo, đưa cả hai tay nắm lấy tay tôi thật chặt như hai người bạn lâu ngày gặp lại. Không còn rụt rè, xa lạ của chủ nhà và khách, chúng tôi đã là hai người thân thiết. Hai thầy trò cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của những năm tháng cũ.Thấm thoắt đã hơn ba chục năm. Trước mắt tôi giờ không phải là cậu học trò nhỏ mà là một sĩ quan quân đội. Hùng đang là giảng viên Học viện sĩ quan công binh ở tận Đồng Nai. Để có được như ngày hôm nay, Hùng kể lại : Đang học dở lớp 10 ( lớp 12 bây giờ ) theo tiếng gọi của Tổ quốc, Hùng lên đường nhập ngũ . Sau một thời gian huấn luyện rồi vào Nam chiến đấu. Kết thúc chiến tranh, do có trình độ văn hoá cấp 3, Hùng được chọn đi đào tạo sĩ quan để phục vụ lâu dài trong quân đội. Mở cuốn học bạ, Hùng rất buồn và chán nản vì cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô giáo bộ môn nhận xét về Hùng những điều không tốt đẹp. Nào là hay đi học muộn. Nào là không chú ý nghe giảng bài, nào là hay ngủ gật. Cô giáo chủ nhiệm thì nhận xét là không cố gắng trong học tập. Nhận xét của các thầy cô giáo đều đúng về hiện tượng nhưng lại không hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của Hùng và gia đình lúc đó. Là con trai cả, sau Hùng còn ba em nhỏ nên Hùng cùng bố là lao động chính trong nhà. Ngoài thời gian đến trường, về nhà Hùng phải lao động cật lực để cùng bố nuôi em ăn học và chăm sóc mẹ Hùng bị bệnh tật. Đi làm về lại phải chăm lo lợn, gà, thu dọn nhà cửa rồi mới tranh thủ học bài. Là anh cả trong nhà Hùng còn phải thay bố chăm sóc mẹ ốm. Mẹ Hùng bị căn bệnh hiểm nghèo phải điều trị lâu dài. Nhà Hùng tuy chỉ cách trường học chỉ năm sáu cây số nhưng từ nhà đến trường phải trèo đèo và qua một con suối nhỏ. Những ngày mưa lũ không qua suối được đành phải nghỉ học không thể báo cáo, xin phép cô giáo chủ nhiệm. Nhiều hôm đến lớp mệt nhoài, ngủ gà, ngủ gật không tiếp thu hết lời giảng của thầy cô. Trong hoàn cảnh đó, không bỏ học giữa chừng là nhờ sự động viên, quyết tâm của bố, mẹ và là sự cố gắng lớn của Hùng. Kết quả học tập của em giảm sút, điểm số các môn học không đồng đều. Sự hiện diện của em đã làm ảnh hưởng đến điểm thi đua của cả lớp.Các Thầy cô đã không hài lòng về em, giọng Hùng như trầm hẳn xuống.
Tôi lắng nghe và thực sự bối rối. Bối rối vì đây là lần đầu có một học sinh cũ
đến chia sẻ niềm vui cũng như nỗi buồn, mà nỗi buồn của Hùng trong đó có lỗi
của bản thân mình. Tâm sự của Hùng như lời oán trách các thầy cô mà tôi là một
giáo viên bộ môn.
Tôi đang băn khoăn chưa biết phải thanh minh với Hùng như thế nào,thì
Hùng nhìn thẳng vào tôi , nói tiếp : Thưa thầy, thế nhưng, duy nhất trong
lời nhận xét của giáo viên bộ môn chỉ một mình thầy hiểu và nhận xét đúng về
em. Chính vì vậy mà em đọc đi đọc lại nhiều lần lời nhận xét của thầy. Lời nhận
xét đó đã giữ lại trong em niềm tin để em tiếp tục phấn đấu, tiếp tục vươn lên.
Nếu lời nhận xét, đánh giá của thầy cũng như nhận xét của các thầy cô giáo
khác, có lẽ em đã rời quân đội chứ không tiếp tục đi học để có được như ngày
hôm nay. Cuộc đời em có được như ngày hôm nay là có một phần công đóng
góp của thầy . Em xin chân thành được nói lại với thầy điều đó. Và kỳ
nghỉ phép về ngoài này thăm quê em quyết tìm lại được thầy chỉ để được nói với
thầy lời cám ơn của em. Cám ơn thầy đã giữ cho em ngọn lửa, niềm tin để cho em
phấn đấu, trưởng thành.
Là một người đã tham gia giải quyết nhiều tình huống giáo dục, tình huống sư
phạm mà giờ đây tôi lại lúng túng trước người học trò này. Tôi không thể nhớ
hết những lời nhận xét của học trò mà tôi đã từng tham gia giảng dạy. Tôi không
ngờ mình được nhận một vinh dự to lớn như lời người học trò cũ, người sĩ quan
kia đã dành cho tôi.
Rồi chúng tôi chia tay nhau và đến nay chưa có lần gặp lại. Tôi không dám nhận
những gì cuộc đời người học trò cũ có được là có phần đóng góp dù nhỏ nhoi của
mình. Nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ của người học trò cũ, người sĩ quan quân đội đã
để lại trong tôi một bài học lớn. Bất kỳ một công việc gì, nếu làm hết lương
tâm và trách nhiệm thì xã hội sẽ ghi nhận đánh giá đúng về anh.
Trong thời gian đi dạy học, tôi cũng chỉ phấn đấu hoàn thành nhiệm vụ của người
giáo viên. Là một người bình thường như bao nhiêu người khác làm nghề dạy học. Tôi
không nhớ có khi nào mình giành sự quan tâm đặc biệt cho một học trò nào
không. Nhưng đối với học sinh tình cảm được giành đồng đêu cho các em, cả
tình yêu thương và lòng tôn trọng. Điều động viên để lại là trong quá trình đi
dạy học mình đã chọn đúng hướng đi, đúng phương pháp hành xử với học sinh, hành xử của con người với con người. Có lẽ vì thế mà học sinh đã coi tôi góp
phần nhỏ bé để có được những người như người sĩ quan quân đội.
Một lần trở lại thăm thầy giáo cũ. Chỉ để nói một lời cám ơn. Không gói to, túi
nhỏ, không quà cáp gì mà người sĩ quan kia để lại trong tôi
niềm vui, niềm hạnh phúc mãi mãi.
*
*
*
Có một học trò là sĩ quan quân đội đến thăm tôi cũng muốn được mọi người chia
sẻ niềm vui. Mang niềm vui bước chân sang nhà hàng xóm, gặp bà láng giềng
đang đóng mấy tải thóc , mấy con gà vứt lỏng chỏng ngoài sân. Đang vui, tôi nói
đùa : Bác sang chơi, không phải đãi bác đâu, hãy thả gà ra và đừng đem lúa đi
xay xát nữa, bác chỉ xin cốc chè xanh thôi . Bỏ sắp xếp quang gánh bà
hàng xóm, đứng dậy nhìn tôi mặt xịu xuống bảo : Ôi, bác ơi, được mổ
gà đãi bác thì đã may mắn, hạnh phúc cho nhà em quá. Thóc và gà em mang đi chợ bán lấy tiền nộp
các khoản đóng góp cho các cháu đây. Vào đầu năm học phải đóng nhiều thứ quá.
Hai đứa cháu con anh cả nhà bác đã đóng đủ chưa, hai cháu nhà em về nó nhắc
liên tục mà chưa biết nhìn vào khoản nào ra tiền đây. Đành bán mấy con gà và
vài tạ thóc vậy chứ biết làm sao hả bác.
Nghe bà hàng xóm than thở tôi đâu còn hứng thú đem niềm vui của mình ra chia sẻ
lúc này. Uống ngụm nước, rồi về nhà lòng băn khoăn đợi con đi làm về hỏi xem
việc đóng góp đầu năm học mới cho hai cháu thế nào? Nghe tôi hỏi, anh con trai
cả lặng lặng mở ngăn kéo đưa cho tôi hai tờ THÔNG BÁO của hai trường nơi cháu
tôi theo học. Liếc vội thấy thông báo có hai phần, phần đóng góp BẮT BUỘC và
đóng góp TỰ NGUYỆN. Phần đóng góp bắt buộc chỉ bốn năm khoản còn phần tự nguyện
lên đến những mười ba mười bốn khoản tùy theo huy động của nhà trường. Số tiền
đóng góp bắt buộc cũng thấp hơn tự nguyện rất nhiều. Tổng các khoản đóng góp
của một tờ THÔNG BÁO lên đến tiền triệu cho mỗi học sinh. Đấy là chưa
tính đến số tiền mua sách giáo khoa, bút mực hay sắm thêm cho con bộ quần áo
mới đi khai trường.
Lời cảm ơn của người sĩ quan vẫn đọng lại trong trí. Hai tờ thông báo thì hiển
hiện ngay trước mặt. Dẫu còn mù mờ nhưng phần nào lý giải cho tôi tại sao tình
cảm thầy cô bây giờ với học trò không còn gắn bó gần gũi như ngày xưa và xã hội lại nhiều
người già bị bệnh HUYẾT ÁP CAO.
Ghi lại nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20- 11.
Khai giảng nămhọc mới 5-9
Khai giảng nămhọc mới 5-9
Được đăng bởi CU NGUYEN vào lúc 19:58 1 nhận xét:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét