Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013
Bài hát về quê hương tôi
Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013
Với người xưa
Mãi trong đời “với xứ Huế mộng mơ”
Mãi trong tim mối tình đầu dịu ngọt
Mãi trong anh con đường làng quen thuộc
Hai chúng mình rảo bước dưới trăng
Bao lâu rồi còn anh với chị hằng
Em vời vợi miền sông Hương, núi Ngự
Mấy chục năm chúng mình đều xa xứ
Về thăm quê
còn kỉ niệm đường xưa
Mối tình đầu
như một giấc mơ
Theo suốt đời anh chẳng bao giờ phai nhạt
Như dòng Hương đôi bờ cây xanh ngát
Như sông Lam nước mát của quê mình.
Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013
Miệng cháu tròn như trăng rằm
Miệng cháu tròn như trăng rằm
Đón
tết trung thu bà xã mua một cặp bánh nướng. Hỏi giá cả, bà bảo : “ Nhà mình chỉ
hai vợ chồng già nên chỉ mua hai chiếc
hết một trăm ngàn đồng”. Tôi đùa : “Sao bà không mua loại bánh năm , sáu
triệu đồng một chiếc như trên tivi người ta quảng cáo”. Bà cười : “Thế để tôi
quay lại cửa hàng mua một chiếc nhé nhưng ông
phải làm giấy cam đoan với tôi là hai vợ chồng già sau khi ăn bánh, đúng cả
tháng chỉ uống nước đun sôi thôi đấy”. Tôi hiểu ý, mua một chiếc bánh sáu
triệu là vừa hết khoản tiền trợ cấp hưu của cả hai vợ chồng . Nghĩ vậy tôi vội ngăn không cho bà quay lại cửa
hàng bán bánh. Nhưng nếu tôi không ngăn cản, gan bà cũng không đủ to để
mua chiếc bánh giá sáu triệu đồng.
Đêm . Hai ông bà già cùng mấy đứa cháu
ngắm trăng, phá cỗ. Trăng thì vẫn như xưa, vẫn thơ mộng, đẹp huyền ảo. Cỗ có
hai chiếc bánh, tai chuối từ ngoài vườn bà đã chặt dấm mấy hôm. Chục hồng cháu nội vừa mang đến biếu ông bà. Thưởng thức bánh nướng vừa ôn chuyện cũ tôi nhớ lại cách đây tròn
bốn chục năm có lệnh gọi về phố Bần,
Hưng Yên để dự lớp bồi dưỡng cán bộ đi B ( miền Nam ). Chủ nhật,
rủ ạnh bạn đạp xe đi khám phá thị xã Hải Dương. Trưa ghé vào cửa hàng ăn uống
thương nghiệp thị xã ( đúng tên gọi của ngày ấy ) mỗi người mua bánh nướng, năm hào một chiếc . Còn trẻ, đói
nhưng do bánh vừ to, vừa nhiều nhân đủ các loại mà hai anh em chỉ phấn đấu mới ăn hết một, còn một gói mang về. Mấy cháu tôi
ngồi chú ý nghe mà không hiểu về đồng tiền, giá cả ngày ấy. Lại phải nói rõ với các cháu : “ Lương
ông ngày ấy mới ra trường là năm mươi lăm đồng một tháng, đem mua bánh
nướng, được một trăm mười (110) chiếc.
Bây giờ học xong đại học ra trường được khoảng hai triệu rưỡi ( chính xác 2,34
x 1.150.000 ), nếu đem mua bánh nướng loại xoàng năm mươi nghìn thì được năm mươi ( 50 ) chiếc mà thôi.”
Nghe tôi nói vậy, vợ thì bảo ông bây giờ
cái gì cũng ngày xưa, ngày xưa, nhưng mấy đứa cháu thì á á lên mấy tiếng tròn mắt ngạc nhiên, há
hốc miệng tròn như trăng rằm
Trung thu
Quý Tỵ
NC
Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013
Mối tình đầu
Hai chúng mình
Lớn lên từ xóm
nhỏ
Xóm nhỏ nghèo
nhưng đầy kỷ niệm tuổi thơ.
Ngày anh đi. Đêm trăng ấy mộng mơ.
Em dúi vào tay
anh chiếc khăn . Rồi bỏ chạy.
Khăn thêu hai con
chim ngậm một bông hồng …
*
* *
Học xong đại học
Ra trường
Anh công tác mãi miền Tây bắc
Vẫn mang theo chiếc khăn nhỏ bên
mình
*
*
*
Kết thúc chiến tranh
Em - cô thanh niên xung phong mở
đường
Rời binh đoàn
Dừng chân tận phương Nam
Có còn mang theo
ánh trăng huyền diệu
*
*
*
Xa nhau đã mấy chục năm
Mà từng đêm, từng đêm
Trong giấc mơ
Em vẫn về bên anh
Cho anh sống lại những ngày trai
trẻ.
Vẫn đôi mắt bồ câu
Má lúm đồng tiền
Nụ cười tươi
Mũ tai bèo nghiêng nghiêng
Mái tóc thề ngang vai
Sao mà yêu đến thế
Đã
qua rồi , biết mấy mùa xuân
Đến hè
Hết
thu
Rồi lại sang đông
Mà em trong anh
Vẫn duyên, vẫn trẻ
Em
Em luôn về bên anh sao mà vời xa
thế.
Em .
Chiếc khăn thêu hai bông hồng
Và mối tình đầu
Mãi đẹp nhất đời anh.
Qua ngõ người xưa
Về
quê. Rẽ lối nhà em
Ngõ
ngoài khép kín, phòng rèm lặng buông.
Tìm
người. Vắng bóng người thương.
Một
bông cúc dại ven đường. Lẻ loi
9-2913
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)