Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

CỨ YÊN TÂM CHẲNG CÓ GÌ PHẢI NGẠI CHÁU ƠI
Giáo viên phụ trách lớp điện cho phụ huynh :
- Hôm nay em X – Y – Z không làm được bài tập toán.
Thế là giông bão nổi lên.
Phụ huynh :
- Mày học hành thế à, chỉ mải chơi thôi. Tối phải học bài đến 22 giờ mới được đi ngủ. Từ nay mà không học bài, thuộc bài thì đừng trách ...
Chuyện rồi cũng đến cùng bà, bà lại rỉ tai ông. Nhân chủ nhật, ông gọi cháu đến bảo :
- Bài tập toán khó lắm không mà cháu không làm được. Cứ yên tâm chẳng có gì phải ngại cháu ơi.Ngày xưa lúc còn đi học phổ thông ông cũng không giải được nhiều bài toán. Rồi ông cũng đi dạy học, học trò ông cũng nhiều người không giải được bài tập toán bây giờ đang đứng trên bục giảng. Bạn bè ông có phải giải được hết các bài toán đâu mà vẫn thành công trong cuộc sống sau này. Nhưng cháu ơi, có bốn phép toán CỘNG, TRỪ, NHÂN, CHIA thì phải thành thạo. Cứ theo hiểu biết của ông thì nhân loại không ai không cần đến 4 phép tính này, chứ luỹ thừa, vi phân, tích phân, hàm số ... hình như chỉ dùng cho chuyên ngành là chính thôi chứ trong sống hàng ngày ít người cần đến nó
-Thế thì cháu phải học môn gì hả ông ?
- Phải học làm người. Làm NGƯỜI TỬ TẾ cháu ạ
- Nhưng trong nhà trường không có môn này ông ạ. Mà cháu cũng chưa nghe ngoài xã hội nói đến bao giờ ?
Ông cười :
Môn này không quảng cáo nhưng nó có từ trong mỗi gia đình, đến nhà trường cũng như ngoài xã hội. Có thể mỗi gia đình, nhà trường và cả xã hội đã bỏ mất không nhớ đã có nó nhưng việc học của mỗi con người để thành người tử tế trong điều kiện ấy mới là môn đáng học cháu ạ, chứ toán, lý, hoá ,sinh... dù rất cần nhưng đều là môn học phụ cháu ơi
Hai ông cháu cười khà hưởng thú vui của ông cháu sống bên nhau ngày chủ nhật.
Tháng 12-2016
NGẪM
Bản thân mình cũng có lúc nhỏ nhen
Nhưng tự thấy nên mình đều tự sửa
Cuộc sống sẽ đẹp thêm nhiều nữa
Khi mỗi thành viên biết điều chỉnh chính mình

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016


QUỸ THỜI GIAN CỦA CON NGƯỜI
( Truyện ngụ ngôn được ghi chép lại )

Sau vụ Big bang, tạo ra vũ trụ, trái đất được hình thành và Chúa Trời đã ban sự sống cho hành tinh của chúng ta.

Ngày thứ nhất, Chúa tạo nên loài Bò, thổi hơi vào và bảo : Ta cho ngươi sống 60 năm nhưng phải lao động, cày bừa thật lực theo sự sai khiến của con người. Lúc không làm việc ngươi ra đồng gặm cỏ mà sống. Thấy cuộc sống vất vả quá, Bò xin Chúa Trời chỉ sống 20 năm. Chúa gật đầu, vì thế loài bò bây giờ chỉ sống khoảng 20 năm.

Ngày thứ hai Chúa nặn ra loài Khỉ và bảo : Ta cho ngươi sống 30 năm nhưng phải luôn nhảy nhót, hoạt động, làm các trò vui, leo trèo tìm hoa quả trên cây làm thức ăn. Nghe Chúa phán thế, Khỉ thấy sống 30 năm quá dài nên chỉ xin sống khoảng 20 năm là đủ. Chúa đồng ý và loài khỉ thường chỉ sống đến 20 năm là chết.

Ngày thứ ba Chúa tạo ra loài Chó và căn dặn : Ta cho ngươi sống 20 năm, được sống gần con người nhưng phải trung thành với người, bảo vệ tài sản cho con người và khi cần phải làm mọi việc mà con người yêu cầu. Tuy được sống với con người nhưng vừa phải bảo vệ, vừa phải làm mọi việc do con người yêu cầu nên Chó cũng chỉ xin Chúa sống trọn 10 năm

Ngày thứ tư Chúa Trời tạo nên loài Người rồi nói : Ta cho nhà ngươi sống 20 năm. Ngươi sống tha hồ thoải mái sung sướng, chỉ hưởng thụ mà không phải lo lắng, suy nghĩ gì . Thấy Chúa ban cho cuộc sống sung sướng, CON NGƯỜI nổi lòng tham, xin Chúa Trời ban cho được sống lâu hơn. Chúa Trời cau mày, suy nghĩ rồi chợt nghĩ còn Quỹ thời gian của Bò, Khỉ, Chó còn lai bèn gật đầu đồng ý cho con người sống đến bảy tám mươi năm.

Và thế là sau khi sinh, con người có 20 năm sống sung sướng, vô tư không phải lo nghĩ gì chỉ biết cắp sách đến trường, ăn uống đã có bố mẹ lo toan, thiếu tiền được chu cấp đấy đủ... .Từ 20 đến 60 tuổi ( 40 năm ) con người phải lao động cật lực để kiếm sống vất vả đúng như thân phận một con bò không hơn không kém. Sáu mươi tuổi không còn sức làm việc được nghỉ ngơi nhưng lại phải trông cháu cho con. Mấy đứa cháu nội, ngoại nó bảo quỳ, phải quỳ, bảo bò,  phải bò, nó trèo lên đầu, bá cổ đều phải chiều chẳng khác gì cái thân con Khỉ. Sang tuổi 70 đau khớp, mỏi xương cốt, cháu yêu  cũng không theo chiều được nữa, ngày ngày ngồi trong nhà nhìn ra ngõ, hễ thấy đứa trẻ nào đến nghịch ngợm, nô đùa, hái mấy quả ổi xanh ngoài vườn thì quát lên mấy tiếng ra oai để đuổi chúng nó đi và trưa tối khi con đi làm về thì báo lại làm công cho đến ngày trở về với Chúa..

Mỗi con người có một Quỹ thời gian riêng nhưng cũng giống hệt nhau. Thế mới biết,  tham lam cũng có cái giá của nó mà con người phải trả

                                      Tháng 12-2016
CHINH PHỤC VŨ MÔN – À RA THẾ !

Mấy hôm nay trên các phương tiện truyền thông rầm rộ loan tin nghe ngồ ngộ  : Bộ trưởng GD&ĐT đề nghị TW Đoàn TNCS ngừng cuộc thi do chính “ hai ông ” khởi xướng.
 Nhân dịp may mắn được ngồi hầu rượu mấy thầy cô giáo tôi tò mò hỏi về chuyện thi của giáo dục. Mấy thầy cô cười bảo :
- Cuộc thi nào thì Cụ phải nói rõ chứ giáo dục bây giờ nhiều cuộc thi lắm.
Tôi bảo :
- Các thây cô thử liệt kê xem những cuộc thi nào chứ tôi thì chẳng nhớ được  cuộc thi tên là gì .
Các thầy cô lại cười ồ lên:
- Thế thì chúng cháu cũng chịu Cụ ơi, các cuộc thi trong năm nhiều đến nỗi chúng cháu cũng chẳng nhớ hết được.
May mắn bộ nhớ của tôi cũng có lúc loé sáng, tôi bảo :
- Thế cái cuộc thi gì gần đây đang tổ chức rầm rộ rồi lại tức tốc stop bởi có ý kiến phản đối của một ông phụ huynh nào đấy. Mà cái ông phụ huynh này cũng to gan thật, một anh vô danh tiểu tốt mà dám can ngăn ý kiến của hai bộ!
Thấy tôi nêu rõ câu hỏi , mấy thầy cô bảo :
- Thế thì chúng cháu rõ rồi. Rõ rồi - cuộc thi Chinh phục vũ môn. Nơi nào không rõ nhưng chỗ cháu thì đơn giản .
-Nghĩa là sao ?
- Ơ kìa Cụ. Đa số học sinh không có máy tính mà phong trào thì bắt buộc phải tham gia. Đoàn TN và nhà trường giao chỉ tiêu mỗi lớp có 5 học sinh dự thi. Có ngay đội tuyển nhưng do các em không biết chơi game nên giáo viên chúng cháu vào thi giúp, đã thi lại còn mất tiền nữa chứ. Nhưng mà cơ bản là thành tích vẫn giữ vững
Tôi hỏi : Nếu thầy giáo thi giúp không  bị tổ chức phát hiện à ?
- Phát giác không khó nhưng phát giác thì mất thành tích cả trường chứ Cụ. Cụ già rồi chậm hiểu quá.
- À ra thế, quan trọng là thành tích, trên cứ phát động, dưới làm thế nào makêno .
 Bây giờ tôi mới hiểu có khi một anh vô danh tiểu tốt nào đó mà dân cũng được nhờ chán chứ cứ trông chờ đống  thành tích từ trên trời rơi xuống thì có mà chết cả lũ .
                              Tháng 12-2016


Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

NHỮNG “ ĐỨA CON ” SINH RA TỪ TRONG ĐÊM

Đêm
Trời trở lạnh, thời tiết thay đổi, thao thức không ngủ. Không ngủ được, chẳng lẽ để phí hoài thời gian. Phải chống lại thời gian buồn tẻ của đêm dài. Còn chút sức tàn nào còn phải cố gắng, “ viết “, sửa chữa từng câu thơ trong bộ nhớ. Nhẩm đi nhẩm lại thế là thuộc dần, hôm sau viết lại, sửa lần cuối, thế là những “  đứa con” tinh thần được sinh ra từ trong đêm :

KÝ ỨC

Mênh mang ký ức thời xa tít
Lối cũ chiều mưa đợi người về
Đường làng lầy lội màn đêm xuống
Hun hút gió lùa dạ tái tê.


TÌNH ĐẦU

Đưa em về đến ngõ sau
Dùng dằng muốn ở thật lâu chẳng rời
Khát khao môi được kề môi
Mà không dám để lỡ rồi xa nhau.

Lên xe hoa em về đâu ?
Mãi trong ký ức bên nhau một thời .


                       12- 2016

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

TÌNH YÊU THƯƠNG
( Chuyện riêng tối cuối tuần )
Yêu thương là câu chuyện muôn thuở .Yêu thương là cho, là nhận là hiến dâng cả cuộc đời mình. Yêu thương không phân biệt tuổi tác trẻ già. Tôi đang yêu thương và được hưởng tình cảm thương yêu. Lửa tình của độ tuổi bảy mươi chẳng khác gì tình yêu của tôi năm mười hai tuổi. Yêu thương không thể diễn đạt hết thành lời. Mỗi lời bình dị nhất cũng chan chứa yêu thương nhưng cũng không khỏi những lúc căng thẳng mà giận hờn vô cớ.
ời hai tuổi tôi đã yêu, rất yêu thương
Giờ bảy mươi rồi tôi đang có những mối tình nồng thắm
Mười hai tuổi, tôi đã không từ một việc gì để chiều chuộng người tôi yêu thương
Giờ bảy mươi vẫn thế, có chăng tình trường đã giúp tôi thương yêu cháy bỏng hơn nhiều.
Có thể bạn không tin nhưng một lời thôi cũng đủ để bạn chuyển từ không tin sang 100% tin tình cảm của tôi là thật. Một trong vô vàn lời ấy lại diễn ra trong ngày mà gia đình tôi đông đủ nhất, các con trai, dâu, rể đều có mặt. Đang lúc chuyện trò vui vẻ, âm vang “ tình yêu” của tôi vọng ra từ phòng riêng ( rất riêng ) :
- Ông ơi, xong rồi
Cả nhà phá lên cười. Đến việc giải quyết sau “ sung sướng ” ấy vẫn “ ưu tiên” cho người thường xuyên yêu thương chiều chuộng.
Năm mười hai tuổi , tình yêu thương dành cho các cháu mà đó là thời điểm lần đầu tôi được thăng lên chức chú
Suốt mấy chục năm tình yêu thương dành trọn cho các con tôi
Và bây giờ , về già tình cảm ấy lại “ chuyển gam” sang các cháu .
Đấy là câu chuyện tình yêu thương không bao giờ nói hết .
Tháng 12-2016