Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016


QUỸ THỜI GIAN CỦA CON NGƯỜI
( Truyện ngụ ngôn được ghi chép lại )

Sau vụ Big bang, tạo ra vũ trụ, trái đất được hình thành và Chúa Trời đã ban sự sống cho hành tinh của chúng ta.

Ngày thứ nhất, Chúa tạo nên loài Bò, thổi hơi vào và bảo : Ta cho ngươi sống 60 năm nhưng phải lao động, cày bừa thật lực theo sự sai khiến của con người. Lúc không làm việc ngươi ra đồng gặm cỏ mà sống. Thấy cuộc sống vất vả quá, Bò xin Chúa Trời chỉ sống 20 năm. Chúa gật đầu, vì thế loài bò bây giờ chỉ sống khoảng 20 năm.

Ngày thứ hai Chúa nặn ra loài Khỉ và bảo : Ta cho ngươi sống 30 năm nhưng phải luôn nhảy nhót, hoạt động, làm các trò vui, leo trèo tìm hoa quả trên cây làm thức ăn. Nghe Chúa phán thế, Khỉ thấy sống 30 năm quá dài nên chỉ xin sống khoảng 20 năm là đủ. Chúa đồng ý và loài khỉ thường chỉ sống đến 20 năm là chết.

Ngày thứ ba Chúa tạo ra loài Chó và căn dặn : Ta cho ngươi sống 20 năm, được sống gần con người nhưng phải trung thành với người, bảo vệ tài sản cho con người và khi cần phải làm mọi việc mà con người yêu cầu. Tuy được sống với con người nhưng vừa phải bảo vệ, vừa phải làm mọi việc do con người yêu cầu nên Chó cũng chỉ xin Chúa sống trọn 10 năm

Ngày thứ tư Chúa Trời tạo nên loài Người rồi nói : Ta cho nhà ngươi sống 20 năm. Ngươi sống tha hồ thoải mái sung sướng, chỉ hưởng thụ mà không phải lo lắng, suy nghĩ gì . Thấy Chúa ban cho cuộc sống sung sướng, CON NGƯỜI nổi lòng tham, xin Chúa Trời ban cho được sống lâu hơn. Chúa Trời cau mày, suy nghĩ rồi chợt nghĩ còn Quỹ thời gian của Bò, Khỉ, Chó còn lai bèn gật đầu đồng ý cho con người sống đến bảy tám mươi năm.

Và thế là sau khi sinh, con người có 20 năm sống sung sướng, vô tư không phải lo nghĩ gì chỉ biết cắp sách đến trường, ăn uống đã có bố mẹ lo toan, thiếu tiền được chu cấp đấy đủ... .Từ 20 đến 60 tuổi ( 40 năm ) con người phải lao động cật lực để kiếm sống vất vả đúng như thân phận một con bò không hơn không kém. Sáu mươi tuổi không còn sức làm việc được nghỉ ngơi nhưng lại phải trông cháu cho con. Mấy đứa cháu nội, ngoại nó bảo quỳ, phải quỳ, bảo bò,  phải bò, nó trèo lên đầu, bá cổ đều phải chiều chẳng khác gì cái thân con Khỉ. Sang tuổi 70 đau khớp, mỏi xương cốt, cháu yêu  cũng không theo chiều được nữa, ngày ngày ngồi trong nhà nhìn ra ngõ, hễ thấy đứa trẻ nào đến nghịch ngợm, nô đùa, hái mấy quả ổi xanh ngoài vườn thì quát lên mấy tiếng ra oai để đuổi chúng nó đi và trưa tối khi con đi làm về thì báo lại làm công cho đến ngày trở về với Chúa..

Mỗi con người có một Quỹ thời gian riêng nhưng cũng giống hệt nhau. Thế mới biết,  tham lam cũng có cái giá của nó mà con người phải trả

                                      Tháng 12-2016

1 nhận xét:

Unknown nói...

Hay!
Viết big bang thì hơn (???). Đừng viết liền 2 từ" nhất là lại viết như Cử "bicbang"! Có thể để trong ngoặc (Vụ Nổ Lớn) với hàm ý ta dịch ra tiếng Việt bởi lẽ BIG là LỚN; BANG là VỤ NỔ.
Văn hay, Thơ cũng đặc sắc.