Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017




ĐÀO TIÊN

Khoảng hơn ba năm trước, thầy giáo Trần Kim Sơn, nguyên hiệu trưởng trường THPT Hiền Đa tặng tôi cành Đào tiên, nay đã đơm hoa kết trái. Quả Đào tiên đem ngâm rượu, hương thơm, vị ngọt. Xin có mấy dòng thay báo tin & cảm tạ tới thầy Sơn .


Căng tròn, mơn mởn, lẳng lơ
Anh mê mẩn đến dại khờ em ơi
Hương thơm dịu ngọt đầu môi
Say liêu xiêu cả đất trời – Đào tiên.
NHỚ MÃI
KỶ NIỆM NGÀY SINH LẦN THỨ 67

Ngày còn đi làm, sinh nhật mình, mấy em ( tất nhiên cả nam và nữ ) gửi hoa, tặng quà, lâu cũng chẳng còn nhớ là ai nữa.
Về hưu, chẳng ai tặng hoa, tặng quà nhưng đúng ngày sinh tin nhắn chúc mừng cũng lắm nhưng chỉ còn những ai có số di động và nhớ đến. Tin nhắn cũng chẳng lưu lại vì dung lượng bộ nhớ có hạn.

Đầu xuân Đinh Dậu, nhận chứng chỉ tuổi 70, có giấy mừng thọ hẳn hoi ( mà tôi thì chưa muốn chết ) bây giờ chứng chỉ tìm mãi cũng chẳng thấy nằm ở xó xỉnh nào .
Thế mà lần sinh nhật thứ 67 thì tôi nhớ mãi.

Cách đây mấy năm người chơi Fb chưa nhiều nên không ai biết đến mình và làm cái việc nhắc nhở ngày sinh với người khác. Ở cái tuổi 67 mình cũng quên dần ngày sinh của chính mình. Đúng cái ngày mình quên ngày sinh của chính mình ấy, tôi nhận lời đến đề xuất ý kiến cá nhân vào dự thảo cuốn Kỷ yếu 70 năm phát triển trưởng thành của ngành … cho cơ quan chuẩn bị dự thảo. Tất nhiên trước đó cơ quan đã gửi dự thảo cho tôi nghiên cứu.

Sắp bước chân khỏi nhà riêng, tôi nhận được điện thoại của thủ trưởng cơ quan chủ trì dự thảo hỏi có cần phải cho người mang xe đến đón cho thuận lợi không, vì biết tôi tuổi đã cao, sức khỏe không còn như xưa nữa và tôi hiểu hàm ý còn là nhắc tôi không quên buổi làm việc theo kế hoạch mà tôi đã nhận lời.

Sau 15 phút như đã hẹn, tôi có mặt ở cơ quan. Khác với những lần trước đây có việc tôi ghé thăm, tất cả lãnh đạo, cán bộ, chuyên viên của cơ quan đều có mặt đứng đợi ở ngoài sân. Tay bắt, mặt mừng, chào nhau rối rít. Vừa kết thúc màn chào hỏi, thủ trưởng cơ quan lên tiếng : Hôm nay thầy đến làm việc cùng cơ quan và chúng em biết hôm nay là sinh nhật của thầy. Thay mặt anh em cơ quan và nhân danh cá nhân, chúng em kính chúc thầy luôn mạnh khỏe, luôn quan tâm và giúp đỡ chúng em hoàn thành nhiệm vụ. Trước lúc làm việc kính mời thầy vào phòng họp cơ quan uống cốc nước dự liên hoan nhỏ chúc mừng sinh nhật thầy.

Tôi thực sự xúc động được sống những giây phút nghĩa tình, trong sự quan tâm, trong tình thương yêu của anh em đồng đội bởi chia tay cơ quan đã tròn 15 năm và trong 15 năm đó đã có đến 7 năm lúc thì đảm đương cấp phó cho… vợ, lúc thì  cương vị cấp trưởng Ô sin cho con và vị thủ trưởng cơ quan bây giờ ngày ấy còn công tác ở một đơn vị khác. Đã bao nhiêu năm trôi qua, anh em cơ quan trước đây tôi làm việc tuy không còn như cũ, người về nghỉ chế độ, người chuyển công tác đến cơ quan mới, nhiều gương mặt trẻ trung khi tôi ra đi họ mới vào nghề, nhưng tình đồng nghiệp, tình cảm cá nhân vẫn ấm áp, mặn nồng. Không xúc động, bồi hồi sao được khi một sự kiện quan trọng của cá mình vẫn được anh em, bạn bè cơ quan cũ quan tâm. Tôi nói lời cảm ơn và lần nữa siết chặt tay các đồng nghiệp cũ, mới trong cơ quan.

Biết đang trong giờ hành chính và nhiệm vụ của mình, tôi chủ động kết thúc liên hoan ngắn gọn để anh em về làm việc của họ, nhưng tiếng cốc chạm vào nhau , lời chúc mừng vẫn âm vang mãi trong tôi.

Thời gian trôi, mọi việc đều dần qua theo năm tháng nhưng kỷ niệm sinh nhật lần thứ 67 thì theo tôi  mãi mãi . Cũng từ năm tháng ấy một điều khác cũng thường trực trong tôi là phải sống những ngày còn lại như thế nào để xứng đáng với niềm tin, tình cảm đồng đội đã dành cho mình.

Không cần nhắc thì bạn bè của tôi cũng hiểu tôi muốn nói về những đồng nghiệp và cơ quan nào rồi nhưng tôi vẫn muốn nhắc lại cái tên Phòng Giáo dục và Đào tạo Yên Lập thân yêu của tôi cùng các bạn .

Viết vào thời gian không phải ngày sinh
Tháng 7-2017
NC

Thứ Tư, 5 tháng 7, 2017

NGUYỄN THỊ PHƯƠNG ANH & NHỮNG KỶ NIỆM 
Ờ, lão này sao trông quen quen thế nhỉ.?
Vội vàng ăn cơm ở bếp ăn tập thể xong, ra ngoài đứng tránh nắng đợi bạn cùng phòng cầm chìa khóa về nghỉ trưa thì nghe tiếng phụ nữ cất lên ngay bên cạnh.
Ngửng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, rồi cũng phải tự giới thiệu, chúng tôi mới nhận ra nhau dù học cùng khoa và ra trường mới được chục năm.
Tôi và Nguyễn Thị Phương Anh thân nhau từ đó.
Tuy học cùng khóa nhưng hai chúng tôi khác lớp Thời kỳ chiến tranh để giảm tổn thất khi bị máy bay Mỹ ném bom, lớp học này cách lớp kia đến cả một cây số đường rừng. Khoảng cách xa gần không nghĩa lý gì với tuổi trẻ nhưng điều quan trọng là Phương Anh hơn tôi một tuổi, đó là sau này khi lên “phây búc” tôi mới chính thức biết thế chứ ngày ấy chúng tôi chỉ biết mà không quen nhau lắm, ai quan tâm đến ngày tháng năm sinh của nhau. Nói tuổi tác tôi chỉ muốn khẳng định một điều, con gái khác cánh con trai ở chỗ, ở độ mười chín, hai mươi họ đã suy nghĩ sâu sắc lắm về mọi chuyện, nhưng cánh con trai thì lông bông lắm. Chắc ngày ấy trong mắt Phương Anh, tôi chỉ là thằng trẻ con không hơn không kém. Mà tôi thì trẻ con thật bởi thể hình thì nhỏ con, đói ăn và đen sạm bởi thuở nhỏ đi chăn trâu, lội đồng mò cua, bắt cá… tôi không bao giờ mũ nón trên đầu. Không hiểu ngày đó Phương Anh biết về tôi đến mức độ nào nhưng tôi ở lớp B chỉ biết ở lớp A có cô gái Phương Anh, cũng khá xinh, thế thôi ngoài ra không có gì hơn, kém.
Tôi bất ngờ gặp lại Phương Anh khi chúng tôi được tham gia học thêm chương trình năm thứ 4 đại học vào những năm 1979- 1980. Phương Anh từ Hải Phòng lên, tôi từ Vĩnh Phú cùng về trường Đại học Sư phạm Hà Nội II dự lớp.
Không biết Thị trấn Xuân Hòa bây giờ ra sao, lâu lắm tôi không có dịp ghé qua nhưng ngày ấy thì … cực khổ lắm. Đồi trọc. Nắng và nóng.Thiếu điện. Thiếu nước. Thiếu những thứ ấy cực lắm nhưng còn chịu được. Khổ nhất là cái khoản “ đầu ra”. Nói thật xấu hổ, cứ mong trời tối, mấy cựu sinh viên lại rủ nhau ra bờ sông Cà Lồ để khỏi phải trì hoãn cái sung sướng ấy lại trong người. Năm đó lớp học chủ yếu tổ chức cho giáo viên hai tỉnh Vĩnh Phú và thành phố Hải Phòng theo học. Nhờ thầy giáo trưởng khoa Đào tạo – Bồi dưỡng là người Phú Thọ và cán bộ lớp người Vĩnh Phú tích cực đề nghị, chỉ sau một tháng học, lớp học được chuyển địa điểm về thành phố Việt Trì. Thế là chúng tôi thoát nạn, chúng tôi gọi là nạn Xuân Hòa.
Nói là thành phố nhưng Việt Trì bấy giờ là thành phố không thành, nhà không số, phố không tên, đường ổ gà, ổ voi trùng điệp, chỉ có mấy ống khói nhà máy hóa chất, nhà máy đường là sừng sững,kiêu hãnh hiên ngang nhả khói. Trường trung cấp Lương thực- Thực phẩm, nơi chúng tôi đặt địa điểm học nhờ tuy nhà tranh, tường gạch đơn sơ nhưng môi trường sạch sẽ, thoáng đãng nên việc học tập thuận lợi hơn nhiều. Về Việt Trì, tôi không ở nội trú mà ở nhờ nhà người quen nên hàng ngày chỉ gặp bạn bè lúc lên lớp. Chiều thứ 7 đạp xe về thị xã Phú Thọ cùng vợ con. Những năm ấy tôi dạy học ở Yên Lập nhưng vợ lại làm việc ở Bưu điện thị xã. Kết thúc kỳ học, Phương Anh nấu cơm bảo tôi sang ăn cùng, coi như liên hoan chia tay. Cũng phải thú thật rằng, trong thời gian học tôi không dám mời Phương Anh đến nơi tôi công tác hoặc về thị xã chơi bởi lẽ ngày ấy tuy có vợ con nhưng vợ tôi và tôi đều ở khu tập thể cơ quan mà tiêu chuẩn mỗi cán bộ có gia đình cũng chỉ được một phòng khoảng 13 – 14 mét vuông không hơn không kém. Bữa liên hoan chỉ hai người, mấy cô bạn Hải Phòng thấy vậy cứ tưởng hai chúng tôi là hai chị em bởi cùng nói tiếng miền Trung. Nghe vậy, tôi cũng nhận bừa là em của Phương Anh. Mà nhận em của Phương Anh cũng tự hào lắm chứ bởi ở độ tuổi ngoài ba mươi, lại được anh Vũ Mợi chiều chuộng, chăm nuôi động viên tốt nên Phương Anh đẹp như hoa khôi của Hải Phòng ấy chứ, còn Vĩnh Phú, tôi khẳng định thời bấy giờ giáo viên Hóa không có ai để mà so sánh.
Mãn khóa, liên hoan chia tay đơn giản, cũng bia hơi, cũng đánh chén túy lúy nhưng là cái túy lúy của thời bao cấp, tem phiếu. Tan hội, dân Vĩnh Phú thì tản mác dần còn anh em Hải Phòng chỉ có một phương tiện duy nhất là ba lô trên vai, túi xách tay, cuốc bộ về ga Việt Trì để nhày tàu Hà Nội rồi lại chuyển tuyến về Hải Phòng. Tôi đạp xe đưa Phương Anh về tới ga và chía tay nhau ở đó. Trên đường quay về gặp chị em phụ nữ bạn cùng lớp cuốc bộ; tôi lại làm anh lái xe ôm lần lượt đưa chị em về ga đợi tàu, chỉ có điều quãng đường đạp xe lần sau ngắn hơn lần trước Nói là lái xe ôm cho chị em phụ nữ nhưng nào có được ôm, phần vì đồ đạc lỉnh kỉnh, phần vì xe cọc cạch, đạp hết cả hơi, mà thú thật thời ấy đói kém, gian khổ có được ôm cũng chẳng “ phung phướng ” gì đâu !?
Nói đến Phương anh không thể quên anh Vũ Mợi. Anh Vũ Mợi và tôi năm thứ nhất học cùng lớp C. Nhưng cái lớp C tập trung những anh ba gai bướng bỉnh hết năm thứ nhất bị giải tán để một nửa sinh viên vào lớp A, một nửa vào lớp B ( Mà ba gai là phải vì toàn bọn được cử đi học Liên Xô và Đông Âu, do CMVH  nên không đi qua đất Trung Quốc được ) . Anh Vũ Mợi vào lớp A, tôi lớp B. Anh Vũ Mợi hơn cả tuổi Phương Anh nên trông anh già dặn , chín chắn hơn chúng tôi nhiều. Khi chuyển lớp chắc ông Trời đã sắp xếp cho đôi này từ trường Đại học.
Dù ở hai tỉnh xa nhau nhưng tôi và Phương Anh vẫn giữ liên hệ với nhau. Dịp tết đến vợ chồng tôi thường gửi quà cho vợ chồng Vũ Mợi – Phương Anh, khi cân chè Phú Thọ, khi cân lạc nhân . Nhận quà một chiều chắc ngại nên Phương Anh cũng đáp lại bằng đặc sản Thuốc lào Tiên Lãng. Món này về tôi phải nhờ mấy bà ăn trầu và ông lão hút thuốc lào tiêu thụ, nhưng được bạn gửi quà, được nhận quà là khoái lắm. Nhiều khi đến trường còn lên nước với mấy anh bạn đồng nghiệp ghiền ống điếu  : Không hút thuốc nhưng tớ rất sành và khi nào cũng có thuốc rất ngon ?!
Năm 1987, khi về Hà Nội học đã mấy lần rủ mấy anh bạn đi Tiên Lãng thăm chơi nhà Phương Anh nhưng rồi ý chí chưa cao, tinh thần chiến đấu kém nên đành hoãn lại. Có điều khi còn đi làm, gặp cánh Hải Phòng là tôi cứ bám theo hỏi thăm về thầy cô Vũ Mợi - Phương Anh, giáo viên Hóa Tiên Lãng, rồi sau này về thành phố nhưng chưa khi nào, dù mình ở đầu sông Thao, vợ chồng Phương Anh cuối sông Hồng bị mất liên lạc. Từ ngày nghỉ hưu rồi vợ chồng Phương Anh chuyển về nghỉ ở Hà Nội  thì việc thông tin thuận lợi hơn nhiều. Một trong những người giúp cung cấp thông tin là ông Kết, trước là Trưởng phòng GD&ĐT Tiên Lãng, sau làm Chánh thanh tra Giáo dục Hải Phòng. Thấy mình cứ gặp là hỏi tin và nhắn gửi lời thăm ông Kết bảo : Lão này với vợ chồng Phương Anh kết nhau như đỉa đói !!!. Tuy vậy, nhờ lão và sau này có điện thoại mà mình đã tìm đến gia đình Phương Anh tận Hải Phòng cũng như Hà Nội. Có điều cô Phương Anh duyên dáng năm nào, bây giờ đã bệ vệ hơn nhiều và đã được thăng chức lên thành bà ngoại.
Nghỉ hưu, chuyển về Hà Nội, nhờ lên mạng mà mình cùng Phương Anh, Vũ Mơi thường xuyên liên hệ với nhau và đây là cặp vợ chồng cựu Sinh viên K5 duy nhất hai lần cùng bạn bè cùng khóa lên tận nơi đèo heo hút gió thăm chơi gia đình vợ chồng mình
Đọc bài Con ma xó đất Hà thành, Phương Anh nhận xét rằng mình ( NC ) mới là ma xó. Nghĩ cũng phải nhưng mình là Ma rừng có lẽ đúng hơn. Ma rừng xin gửi tặng Phương Anh kỷ niệm không bao giờ quên này nhé .
Tháng 7-2017
NC

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

TÔI KHÓC

Trong mơ con khóc vỡ òa
Tỉnh ra mắt vẫn nhạt nhòa lệ rơi
Con ôm chặt Mẹ không rời
Dẫu là nấm đất, hồn Người vấn vương
Từ trong lòng đất yêu thương
Ấm lời Mẹ vọng dẫn đường con đi
Luật Trời sinh tử chia ly



Thời gian trôi sẽ vơi đi nỗi buồn
Một đời con mãi biết ơn
Một phần máu thịt cho con thành người
Con là con của Mẹ thôi
Mẹ Kính yêu,  Mẹ suốt đời của con.


NC


Bản gốc :  Tỉnh giấc mơ tôi vội mở máy ghi lại mấy dòng  này bởi tôi muốn giữ cảm xúc giấc mơ về Mẹ. Mấy lời ngắn ngủi này dâng trào, tôi phải chạy vào phòng tắm để lấy khăn lau nước mắt

Trong mơ tôi đã khóc.
 Và tan mơ vẫn khóc.
Vỡ òa không nghẹn nấc.
Khi ôm Mẹ vào lòng
Mẹ không là da thịt.
Là nấm đất hình hài.
Tay tôi lần nhổ cỏ.
Trên thân thể Mẹ tôi.
Từ lòng đất rất ấm.
Giọng Mẹ nói cùng tôi .
Thời gian sẽ làm vợi.
Bao nỗi buồn con ơi.
Nước mắt con chảy mãi.
Ướt bàn phím Mẹ ơi.
Dẫu Mẹ là nấm đất.
Hay ngôi sao trên trời.
Con mãi là con Mẹ .
Mẹ muôn đời của con


4h30 ngày 3-7-2017




Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

CON “ MA XÓ “” ĐẤT HÀ THÀNH
Hắn hoc cùng lớp nhưng khi vào Đại học hắn mới 17 tuổi, nên thuộc " típ"  trẻ con nhất hội. Những năm chiến tranh, không quân, hải quân Mỹ bắn phá miền Bắc, bom rơi, đạn réo như cơm bữa nên các trường Đại học đều chui sâu vào miền núi. Đang độ tuổi ăn, tuổi ngủ, giờ nhập trường ăn uống theo chế độ kham khổ, đời sống khó khăn, đói nên cánh sinh viên ở nhờ nhà dân bản cứ rỗi là những “ tên ” ở gần cụm lại với nhau để “ cải thiện đời sống” . Hắn ở cùng nhà với cô bạn học phổ thông người làng tôi nên tôi thường hay sang chơi nhà hai chị em hắn ở nhờ . Hắn thông minh, xếp nhóm học giỏi của khóa. Cánh tôi khi học Hóa đại cương chỉ “ nhìn ” thấy đám mây electron bùng nhùng còn hắn đã nhìn tận “ hột ” nhỏ xíu được bọc kín sau tầng tầng, lớp lớp te tua cấu thành nguyên tử. Mãn khóa, chúng tôi nhảy cẫng lên vì thoát cảnh ngô răng ngưa, bobo nhai mỏi cả hàm răng với món canh bí đỏ quanh năm “ toàn quốc”, còn hắn với một số ít bạn khác lại nhảy ra Hà thành tiếp tục học năm thứ 4. Tôi bặt tin hắn từ đó.
Ngày ấy, nhúm sinh viên mỗi khoa rất ít mà nhu cầu sử dụng nhân lực của các địa phương rất lớn nên khi ra trường mỗi tỉnh thành chỉ có một vài người cùng trường về nhận công việc, thậm chí có tỉnh chỉ có một người . Tôi và anh Nguyễn Hữu Bằng, quê Yên Thành bạn cùng khóa được phân công về một tỉnh miền Tây bắc dạy học. Cả hai là sinh viên mới ra trường, lại từ mảnh đất đầy khói lửa chiến tranh đến đây đều được tổ chức “ ưu tiên” về các trường học miền Tây của tỉnh miền Tây bắc ấy. ( Chắc thương chúng tôi nên họ cho hưởng không khí yên tĩnh ?! ) Nhờ có người nhà làm việc ở Bộ giáo dục nên bạn tôi chỉ công tác mấy năm là xin nhót về quê đất Yên Thành. Tôi thân cô thế cô ở lại mảnh đất khỉ ho cò gáy xa xôi này rồi bám rễ gây mầm mống giữa trùng điệp núi rừng Tây bắc và hầu như mù tịt thông tin về bè bạn.
Bẵng đi một dạo, khoảng hơn hai chục năm sau, khoảng vào năm 1991 đang ngồi xem tivi, tôi nghe phát thanh viên đọc tên hắn trong danh sách những phụ nữ được nhận giải thưởng Covalepskaia và phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình trực tiếp trao giải thưởng. Hắn đã là phó tiến sĩ- bây giờ là tiến sĩ và có nhiều công trình khoa học được áp dụng vào thực tế mang lại hiệu quả cho phát triển kinh tế của đất nước. Tôi dán mắt vào màn hình tivi đen trắng quan sát hai người phụ nữ lên nhận giải thưởng. Cả hai đều mặc bộ quần áo dài trắng nên không thể nhận ra hắn ngay và chỉ khi quan sát đôi mắt tôi mới phân biệt hắn với người phụ nữ kia. Đôi mắt hắn vẫn như xưa, ngời sáng, tinh anh và ẩn chứa nét tinh nghịch của tuổi trẻ. Tôi cũng thấy phấn khởi, tự hào cùng hắn và tất nhiên hôm sau phải đem khoe với an em cùng cơ quan nữa chứ. Thế là bản tin đài truyền hình cho tôi biết chắc chắn hắn đang sống và làm việc ở Hà Nội
Công việc cuốn hút cho đến ngày tôi về dự hội khoa Hóa trường Vinh, không gặp hắn nhưng ra về trong túi áo tôi chứa đầy số điện thoại, địa chỉ của bạn bè cùng lớp. Về cơ quan, lập tức tôi gọi điện thoại cho hắn cùng mọi người mà tôi có số máy. Riêng hắn tôi còn được cung cấp địa chỉ số nhà, tên phố ở Hà Nội nơi hắn sống. Thật đáng tiếc những năm cuối thập kỷ 80, tôi ở Hà Nội đến nửa năm, ngày nghỉ đạp xe khắp phố phường để giết thời gian lại không có thông tin về hắn . Những ngày ấy ai cũng đang bận rộn với công việc và đời sống còn khó khăn nên thỉnh thoảng dịp lễ tết mới ới cho nhau chúc tụng, thăm hỏi một câu và bấy giờ chỉ có điện thoại cố định nên có khi gọi mà chắc gì đã gặp được nhau .
Cuối thập kỷ 90, tôi lại bị triệu về Hà Nội hơn tháng để dự lớp bồi dưỡng chuyên môn. Lập tức tôi gọi điện báo tin và rủ anh bạn cùng đi tìm đến nhà hắn, anh bạn nhận lời nhưng khi biết tôi đến thăm bạn gái, anh ta lại ngoay ngoảy từ chối . Đến trước cổng Viện Lão khoa trung ương, tôi gọi điện để hắn ra đón, hắn hướng dẫn đường vào nhà tỉ mỉ và hứa đón tôi trên đường. Tôi đi theo lời hắn hướng dẫn mà không gặp hắn. Đi đi lại lại mấy lần vẫn không mò được đến nhà mà lúc này đã gần 9 giờ đêm. Tôi quay lại cổng Viện Lão khoa và gọi điện cho hắn bảo tìm mãi không thấy nhà. Hắn cũng bảo ra đón đi lại mấy vòng mà chẳng gặp rồi bảo tôi đứng chờ ở cổng viện, hắn sẽ ra đón ngay. Gặp nhau thì trời ơi, không thể tưởng tượng nổi, hóa ra hắn là “ con bé ” lũn cũn tóc ngang vai mà mấy lần tôi vừa gặp đi ngược chiều trên đường. Tôi không tưởng tượng nổi “ cô bé ”kia là người tôi đang tìm kiếm và là bạn đồng môn của tôi. Về đến nhà, chuyện trò thăm hỏi nhau vội vàng rồi tôi cáo từ vì quá giờ, cổng học viện nơi tôi đang ở sẽ đóng và bảo vệ lại hạch sách gây khó dễ. Chưa vào đến phòng ở, anh bạn tôi cười hỏi : Tưởng anh ở lại sáng mai mới về; sao bỏ bạn gái một mình mà về à ?
Tuy ở HN hơn tháng nhưng đến chủ nhật tuần cuối, trước lúc mãn khóa tôi mới trở lại cùng ăn cơm nhà bạn để rồi về cơ quan, lại vùi đầu vào việc chung, việc riêng, lại cuốn hút trong guồng quay cuồng của cuộc sống. May mắn cho tôi, do hẹn trước nên bạn tôi triệu tập được mấy bạn nữ cùng khoa trước giảng dạy khắp các tỉnh miền Bắc nay về nghỉ hưu cùng con cháu tại đất Hà thành. Cơm nước xong cả bọn rủ nhau thăm nhà số bạn bè hôm nay không có dịp đến nhà hắn. Lúc lên xe máy tôi đòi cầm lái. Hắn hỏi biết đường đi lối lại trong con hẻm không ? . Tôi chịu. Thế là đành ngồi sau xe cùng hắn. Xe nổ máy, hắn luồn lách qua những con hẻm rồi đột nhiên lại nhảy ra một đường lớn mà tôi biết. Lại rẽ phải, rẽ trái, lại chui vào hẻm, qua những đoạn đường chật hẹp mà tôi chưa biết đến bao giờ . Ngồi sau xe nhiều khi hồn chưa lên đến mây xanh nhưng thỉnh thoảng cũng thoát xác bay lên mấy chục thước thế mà tôi lại không dám ôm eo hắn. Mà vòng tay tôi có phải kém cỏi gì đâu. Tôi đã được nhiều phụ nữ khen : Vòng tay anh sao mà ấm thế ?!
Bẵng đi mấy năm, hắn đột nhiên điện thoại bảo ghé qua tỉnh tôi làm từ thiện. Hẹn đón hắn đến nhà hoặc cơ quan gặp nhau. Hắn khẳng định đó là điều tất nhiên. Tôi rỉ tai anh bạn thân cùng phòng có bạn gái cùng lớp ngày xưa đến thăm và nhờ anh tranh thủ mua tí quà làm kỉ niệm cho hắn. Anh bạn nhìn tôi cười dí dỏm. Hôm đó hắn cùng đoàn lên Phú Thọ. Tôi chờ hắn và thường xuyên liên lạc qua điện thoại nhưng đến tận cuối ngày hắn bảo lại là thông cảm cho hắn vì bận đi suốt ngày nên không ghé qua chỗ tôi được và giờ thì đang trên đường về HN. Định mở gói quà để tặng cho hắn do anh bạn mua ra xem, anh bạn tôi ngăn lại. Bạn tôi bảo tôi : Anh chưa trả tiền cho em, bây giờ không dùng đến, coi như của em, nhưng tôi dứt khoát không nghe. Mở hộp đựng quà thì trong đó có chiếc lược sừng và cái cặp tóc. Tôi tròn mắt rồi cười chửi bạn : Mày đểu. Bạn học cũ chứ đâu phải … May mà lần ấy tôi không gặp hắn không thì về Hà Nội, con hắn sẽ truy vấn mẹ chúng nó chứ chẳng nào tha !
Rồi đến thời kỳ công nghệ thông tin phát triển, điện thoại di động nhiều lên, chúng tôi liên hệ với nhau dễ dàng hơn. Ngày đi làm do tính tò mò , dù không phải việc nhưng tôi cũng tranh thủ ngồi lân la bên máy tính, nhờ thế về hưu tôi làm blog, facebook cho vui. Khi tôi hỏi hắn có chơi Fb không, hắn bảo chưa nghĩ đến. Tôi giục phải có. Thế là hắn có trang phây. Là người thông minh nên chỉ một thời gian ngắn hắn rất thành thạo các thao tác mà thầy ( chắc là con ) dạy hắn. Rồi hắn lập trang CƯU SV K5 để tập hợp thông tin, kết nối với bạn bè lớp Đại học sư phạm ngày xưa. Cứ vài ngày hắn lại lên phây báo tin bảo vừa phát hiện thêm một vài bạn bè cũ của chúng tôi, đứa ở tỉnh này, đứa ở tỉnh kia, số Dd và có trang Fb hay không. Một thời gian ngắn mà hắn đã tụ hội được mấy chục anh chị em ( nay đều tuổi cụ ) lại với nhau. Có cụ ngày lập trang chưa biết phây là gì, nay đã post ảnh , tin liên tục. Thật khoái . Nhờ hắn làm trung tâm mà bạn bè chúng tôi trước đây tưởng xa nhau vĩnh viễn nay gặp nhau là thực chứ chẳng phải là mơ. Cuộc gặp lịch sử là trở về Thạch Thành Thanh Hóa, nơi chất kết dính đầu tiên giữa chúng tôi được bắt đầu, với bao kỷ niệm đẹp đẽ , gian khổ của thời sinh viên sôi nổi không bao giờ phai mờ.
Sau cuộc gặp mặt lịch sử ấy ( rất đáng tiếc là tôi bị ốm mà không về cùng bè bạn được ) là những cuộc du hành khắp bốn phương của nhiều bạn bè thăm nhau. Với tôi kỷ niệm không bao giờ quên là hắn và vợ chồng Phương Anh - Vũ Mợi đã hai lần trèo đèo vượt dốc tới tận thâm sơn cùng cốc thăm gia đình vợ chồng tôi đặc biệt chuyến đi có anh Đậu Đình Nga từ thành phố Hồ Chí Minh và anh Lê Thanh Lưu xuất phát từ 2 giờ sáng đón xe từ Thanh Hóa để tận 23 giờ cùng ngày lại trở về Thanh Hóa. Riêng hắn, tôi không nhớ nổi đã đến được bao nhiêu địa chỉ để thăm các thầy giáo, cô giáo kính yêu của chúng tôi.Trong mấy tháng đầu năm lúc thì hắn ở Sài Gòn, lúc Hải Phòng, lúc ở miền trung với bạn bè nhiều lớp, nhiều cấp học khác nhau. Hắn quả thật như một con “ ma xó ” lúc ẩn lúc hiện không chỉ ở đất Hà thành mà hầu như khắp mọi miền đất nước.
Chắc chắn rằng với hắn còn nhiều điều đáng nhớ trong cánh bạn bè của chúng tôi. Tôi chỉ là hạt cát trong bao kỷ niệm lớn lao của hắn nên bài viết này có lẽ dành cho tôi chứ không phải cho hắn. Nhưng dù sao tôi cũng xin bày tỏ để những kỷ niệm thân yêu của chúng ta mãi ở trong nhau.
Con “ ma xó “ ấy sống ở Hà Nội nên tôi gọi nó là “ Ma xó đất Hà thành ”.
“ Ma xó đất Hà thành” có tên họ hẳn hoi, đó là BÙI HUÊ CẦU thân yêu của chúng ta các bạn CỰU SV K5 ạ .
Tháng 6-2017