Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2018

MÃI TRONG TÔI


( Qua trang này, tôi xin gửi đến tất cả bạn bè thuở chăn trâu của tôi )

Tôi vẫn muốn
Quê mình đừng thay đổi
Vẫn cây Bàng đầu xóm bốn mùa vui
Bãi Dâu xanh dòng sông Giăng chiều trôi
Tôi bé nhỏ trầm mình trong nước mát



Tôi vẫn nhớ
Những đồi sim bát ngát
Trằng Cộ - Cồn Chùa – Nhà Thánh- Rú Am
Tháp Bút- Đại Can cùng dãy Giăng Màn
Dáng kiêu hãnh giữa Trường Sơn hùng vĩ

Quên sao được
Bạn bè tôi ngày ấy
Sơn, Ích, Hy, Lân , Lý ,Thắng, Mạnh , Hùng
Xuân, Thu, Hoà, Lâm Thanh, Huệ, Chuyên, Phùng
Lương, Viện, Trúc , Mai, Miên, Lan, Hợi, Thế…
Bao bạn bè mà tôi không thể kể
Dẫu vẫn còn bao kỷ niệm trong tim
Nửa thế kỷ rồi các bạn ở nơi đâu?
Cánh chúng mình ai còn ngày gặp lại
Ai xa quê hương, ai ra đi mãi mãi
Để mình tôi giữa hoài niệm quê nhà.

Tôi biết ơn
mảnh đất của Mẹ Cha
Và dòng sữa nuôi tôi khôn, tôi lớn
Rau khoai lang nộm cùng mầm rau Rớn
Mùi vừng thơm từ ngoài ngõ vào nhà
Tôi biết ơn
Bà con láng giềng xa
Láng giềng gần khi tối đèn tắt lửa
Tình yêu quê hương, nói biết bao nhiêu nữa
Chẳng bao giờ khoả lấp nỗi lòng tôi

Và riêng em
Mối tình đầu của tôi ơi
Đôi mắt bồ câu má đồng tiền tròn thế
Dẫu chẳng nên duyên
Mà đời anh mãi để
Thầm trọn cho em một góc trái tim này

Viết mấy dòng chia sẻ nỗi vơi đầy
Với quê hương, bạn bè cùng trang lứa
Nửa thế kỷ, còn ai quên, ai nhớ
Nhưng xóm quê bè bạn mãi trong tôi.
Tháng 12-2018
NC

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2018

CẢM ƠN & XẤU HỔ
Thi thoảng theo mọi người vào xóm kiếm rượu uống ( bởi nhà không rượu, không tiền, không mua ) hay zui chơi zi zu zì đó, khi tiếp xúc với người bạn hay một vùng quê mới, tôi vẫn được mọi người giới thiệu là … nguyên.. Người nói chắc vẫn ám ảnh nặng nề theo thói quen, còn tôi thì …
Tôi cảm ơn mọi người
Cho tôi một từ NGUYÊN kèm theo …. gì đó
( Lời cảm ơn vô tư như tâm hồn trẻ nhỏ
Bởi tấm lòng mến yêu của tất cả mọi người )
Nhưng từ NGUYÊN lại làm tôi xấu hổ thêm thôi
Mình dở lắm rồi vẫn chèo kéo còn … nguyên
Nguyên gì nữa ?
Nguyên. Nguyên. Nguyên ...
Thêm một lần Nguyên, thêm một chút ưu phiền
Đeo đẳng trong tôi . Bạn ạ.

ĐÀO TIÊN
Cây – Quả - tên Đào tiên , thật đẹp
Chỉ có điều chẳng xài được mà thôi
Tôi ngẫm ra mọi thứ ở trên đời
Càng mĩ miều càng nhiều ngoài bãi rác .

THƠ TÔI
Vẫn biết mình làm thơ
Góp phần để thơ chẳng còn thơ nữa
Cái cao đẹp bỗng trở thành cái dở
Bệnh trọng này, thuốc chữa làm sao .
Tháng 12-2018
NC

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018

HÃY NHỚ

Nhấp môi ly rượu vài chục triệu
Đầu gối đùi non trắng ngọc ngà
Hãy nhớ : Thiên đường & Địa ngục
Khoảng cách nào có mấy đâu xa

Tháng 11- 2018
NC

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018

VŨ TRỤ & CON NGƯỜI

Vũ trụ không trên, không dưới
Không đầu, không cuối bao giờ
Mênh mông bao la đến thế 
Luật chặt chẽ đến không ngờ

Em ơi, nếu buồn, hãy khóc
Vui : Cười hay thử làm thơ
Đừng trái Luật Trời Đất nhé
Kẻo thành cát bụi bây giờ.

Tháng 11- 2018
NC

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2018


THẦY NGUYỄN CỬ
Quê Thầy sông Lam, núi Huệ,
 Nhập cư, lập nghiệp trồng Người,
 Quê hương Vua Hùng Đất Tổ,
 Nghỉ hưu về với rừng xanh,
Hồ Ly chiến khu Phục Cổ,
 Thâm sơn cùng cốc ngày nào,
 giờ đây tưng bừng đổi mới,
 Đêm về điện sáng ngàn sao,
 Nhà cao lẫn vào phố núi,
 Tiếng mang tác giữa rừng chiều,
 Bản xa xóm gần vẫn nhắc,
 Người mang con chữ ngày nào,
 Xóa tan đói nghèo cơ cực,
 Giàu sang no ấm đang lên,
 Yên Lập đất lành chim đậu,
 Bình an hạnh phúc đong đầy,
 Chúc Thầy luôn luôn mạnh khỏe,
 Tình Dân nghĩa Đảng dâng tràn


20-11-2018
Nguyễn Tường Thứ
Phó Trưởng Ban thường trực
 BanTổ chức TU Phú Thọ

LỜI TRI ÂN NHÂN NGÀY NGVN 20-11
Nhân Kỷ niệm lần thứ 36, Ngày NGVN 20-11 ( 1982 – 2018 ) qua trang mạng XH facebook em xin bày tỏ lời Tri Ân tới các Thầy Cô giáo đã dìu dắt, chắp cánh cho em từ lớp Vỡ lòng đến tất cả các bậc học, cấp học trong suốt cuộc đời em. Kính chúc các Thầy Cô được mạnh khoẻ, an dưỡng tuổi già sống vui vẻ, hạnh phúc cùng gia đình, con cháu… Có thể ở mỗi Thầy Cô chưa là tất cả nhưng chính mỗi người mỗi vẻ ấy và sự rèn luyện , phấn đấu đã giúp em tạo nên nhân cách của chính cá nhân em nên hình bóng các Thầy Cô gắn bó suốt cuộc đời em.
*
**
Hoà chung trong niềm vui của các Nhà giáo, tôi xin gửi lời biết ơn, lời chúc sức khoẻ tới các Thầy, Cô là Lãnh đạo, Cán bộ quản lý Giáo dục ở các đơn vị trường học, cơ quan QLGD đã giúp đỡ, dìu dắt tôi trưởng thành. “ Bục giảng “ của các Nhà quản lý GD chính là niềm tin, giao việc và những hành động cụ thể tinh tế xử lý các tình huống giáo dục mà tôi quan sát, so sánh, phân tích, tổng hợp rồi áp dụng linh hoạt cho việc thực hiện và hoàn thành nhiệm vụ của mình
Xin gửi tới bạn bè, đồng nghiệp trong ngành đặc biệt các bạn cùng cơ quan và các trường học đã trực tiếp, gián tiếp giúp tôi hoàn thành công việc được giao. Trên chặng đường dài bên nhau có việc đúng, việc chưa đúng, có niềm vui, nỗi buồn đều là bài học kinh nghiệm cho tôi, cho các bạn hiểu nhau hơn. Tất cả đều là những bài học quý giá. Hãy xếp mọi quá khứ vào kỷ niệm, hướng tới tương lai. Chúc các bạn cùng gia đình luôn manh khoẻ, có nhiều niềm vui trong cuộc sống. Chúng ta có quyền tự hào và xứng đáng hưởng niềm vinh dự bởi những đóng góp nhỏ bé của mỗi cá nhân trong sự nghiệp Giáo dục .
*
* *
Xin cảm ơn các anh chị , bạn bè ngoài ngành GD và các thế hệ học sinh đã gửi lời chúc mừng đến cá nhân tôi trong những ngày vừa qua. Mong các bạn lượng thứ khi tôi không đủ thời gian cảm ơn đến mỗi cá nhân trong một khoảng thời gian ít ỏi của những ngày này được.
Cuối cùng là tình cảm của tôi dành cho “ bà xã “ cùng các con, cháu giữ truyền thống uống nước nhớ nguồn của gia đình hoà cùng xã hội đối với cá nhân tôi cũng như các Nhà giáo Việt Nam.
Ngày 20-11- 2018
NC
 
ĐÊM VIÊT TRÌ
Anh rảo bước
một mình
Đêm Việt Trì hoa lệ
Lang thang
tìm kỷ niệm xưa
Êm đềm
Lặng lẽ
Của những ngày
bên nhau
Khuya lắm rồi
đêm sâu
Sương mờ
Vai lạnh
thấm ướt mái đầu
Nỗi buồn da diết
Nỗi nhớ cháy lòng
Em ơi
nơi đâu?
Còn hình bóng ai không
Việt Trì
Những năm tháng ấy ?
Tháng 11- 2018
NC
Hình ảnh trên Internet

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018


RĂN MÌNH

Từ mặt đất, Sao cao xa vời vợi
Với Vũ trụ bao la Sao là hạt cát mà thôi
Mỗi cá nhân trong xã hội loài người
Quá bé nhỏ, đừng hão huyền mình là ngôi sao sáng.


Tháng 11- 2018

NC


Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018


Ở BAN BẢO VỆ VÀ CHĂM SÓC SỨC KHOẺ TỈNH PHÚ THỌ

Từ Yên Lập về Việt Trì điều dưỡng
Thành phố hôm nay đã đổi thay nhiều
Đường rộng mở nhà cao tầng san sát
Công viên Văn Lang đêm về khác Hàn Quốc bao nhiêu ?

Ban Bảo vệ ...  khang trang, thoáng đãng
Chẳng như thời bao cấp năm nào
Bác sĩ nhân viên, trẻ trung, hiền dịu
Miệng tươi cười đôi mắt sáng như sao

Đoàn sáu chục đồng chí đều cao tuổi
Chân chậm mắt mờ tụ hội về đây
Mười ngày thôi thời gian không nhiều lắm
Nhưng lắng sâu bao kỷ niệm nơi này

Quên sao được nụ cười thân thiện
Khi nhân viên thăm khám đến từng phòng
Tà áo trắng mỗi sáng đi quét rác
Hay chị nuôi thường hỏi bữa ăn miệng ngon không ?

Quên sao được lời ân cần nhỏ nhẹ
Hướng dẫn đoàn dã ngoại, tập dưỡng sinh
Tôi cảm nhận trái tim nhân viên điều dưỡng
Hoà chung cùng nhịp đập trái tim mình

Ngày chia tay người về, người ở lại
Lưu luyến, bâng khuâng níu chân chẳng muốn rời
Xin cảm tạ và hẹn ngày tái hợp
Lãnh đạo, nhân viên Ban Bảo vệ ...  mến yêu ơi !





5-14/11/ 2018
NC

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018


TỰ VẤN LƯƠNG TÂM MÌNH
Mẹ ơi !
Mấy hôm nay
Bạn bè con hay bạn lướt trên phây
Đều hỏi thăm chuyến về quê Mẹ ạ
Nghĩa xóm làng chúng con vội vã
Đưa tiễn người đi xa, tình cảm yêu thương
Đến Nam Đàn, qua đất Đô Lương
Đi ven dòng Lam nhớ sông Giăng nho nhỏ
Xa xa dưới chân dãy Giăng Màn, Mẹ Cha nằm đó
Xe bon trên đường, tâm hồn con mải với Thanh Chương
Về quê hương chưa trọn với quê hương
Giữa đất mẹ không về thắp nén hương mộ phần Cha,Mẹ
Con vẫn biết đứa con hư như thế
Chưa trọn với Tổ tiên, bất hiếu, thiếu tình
Viết mấy dòng tạ tội với mình
Con đâu dám thanh minh khi chẳng thể nào làm lại
Kỷ niệm đẹp và nỗi buồn còn mãi
Cứ vương vấn trong đầu dai dẳng tâm con
Trên đường quê, ghi xúc cảm tâm hồn
Chẳng thể giữ riêng mình mãi mãi
Chia sẻ lên phây nhưng trong lòng con lại
sợ người nhà đọc biết, giận, trách yêu
Trằn trọc trên giường suy nghĩ bao điều
Con vùng dậy viết mấy dòng sẻ chia Mẹ nhé
Chẳng thể nói hết lời nhưng giờ con như thể
Vơi đi bao nỗi niềm đè nặng trong tim .
Tháng 10 – 2018
NC

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018


CẢM XÚC TRÊN ĐƯỜNG QUÊ HƯƠNG

9 giờ sáng 22-10 xe xuất phát từ Yên Lập theo đường Hồ Chí Minh về Nam Đàn. 15 giờ về đến đất Đô Lương, một chuỗi xúc cảm dâng trào trên đường quê hương. 03 giờ sáng hôm sau 23-10 quay về đến nhà, ghi lại làm kỷ niệm :
THƯƠNG KHANG*
Qua Giang Sơn nhớ bạn xưa
Bảy mươi lăm tuổi vẫn chưa có chồng
Vẫn chờ, vẫn đợi vẫn mong
Chàng trai ra trận mãi không trở về
Trọn đời giữ một câu thề
Bao giờ hết giặc anh về cùng em.

* Khang là tên cô giáo, bạn học thời SP Vinh, nay ở Giang Sơn - Đô lương có người yêu là LS

QUA ĐÔ LƯƠNG
Đô Lương giờ đã khác xưa
Một thời bom đạn sớm trưa đêm ngày
Phố đông, đường rợp bóng cây
Xao lòng “ người ấy”, giờ này nơi đâu ?
TRUÔNG BỒN
Tôi khát khao một lần ghé Truông Bồn
Chiều thu nay qua, thoả lòng mong đợi
Tấm lòng thành cầu mong xá tội
Các anh chị hy sinh cho tôi sống làm người.
Chúng mình cùng độ tuổi nhau thôi
Đất nước tin yêu giao mỗi người một việc
Xin ngả mũ tỏ tấm lòng thương tiếc
Tên tuổi các chị các anh cùng Tổ quốc trường tồn.
NHUẬN* ƠI !
Tao về Nam Phúc chiều nay
Mắt cay cay nghĩ thương mày – Nhuận ơi !
Sống bên nhau mấy năm trời
Tìm về giờ đã mỗi người một phương
Đôi đường cách trở âm – dương
Dòng lệ thay một nén hương cho mày.
* Nhuận, quê xã Nam Phúc
bạn học 3 năm SP Vinh, sống cùng phòng

Nam Phúc 22 - 10
TRÊN CẦU LINH CẢM
Ánh trăng vằng vặc giữa trời
Nước mênh mang, gió gọi mời dừng chân
Cầu Linh Cảm giữa đêm rằm
Xin mời bạn ghé về thăm Nam Đàn

Nam Đàn 22-10 ( 15 – 9 MT)
              NC

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2018


THẦM LẶNG MỘT NGƯỜI


Anh nghe tiếng thì thầm trong gió :
Ai còn nhớ ai hay đã quên rồi
Suối róc rách đêm ngày hờn dỗi
Kỷ niệm êm đềm lưu mãi hay rơi ?


Sẽ có ngày anh về cùng cát bụi
Mang cả hình em theo hết cuộc đời
Mối tình đầu chẳng bao giờ phai nhạt
Nụ hôn thầm, dịu ngọt em ơi.


Ngày  23 – 10 -  XXXX
               NC


BÁO CÁO VỚI PHỤ NỮ
       ( NHÂN NGÀY PNVN 20-10)

Phụ nữ bảo đàn ông hãy thử một ngày làm vợ
Sẽ hiểu thế nào là nỗi khổ của đàn bà
Nhân Ngày Phụ nữ Việt nam xin báo cáo chuyện nhà
Cuộc sống từ ngày được làm chồng của cánh đàn ông nhé :
*
* *
Bao công việc của người phụ nữ
Anh thành thạo rồi đâu cần thử đâu em ?
Nếu rỗi thời gian mời em đến mà xem
Từ ngày sống chung vợ anh đâu giặt áo
Bởi anh thương vợ anh tần tảo
Nên anh làm giúp đỡ việc nhà
Anh quét sân vợ chăm mấy con gà
Vợ nấu cơm anh thì anh lau ấm chén
Con sinh ra mẹ cha đều yêu mến
Đều thức khuya dậy sớm cả thôi em
Kể thì nhiều anh chỉ khẳng định thêm
Hạnh phúc gia đình nó không tự đến
Các thành viên phải chung tay vun vén
Phải cảm thông chia sẻ thường xuyên
Quan tâm nhau đời sẽ đẹp lên
Trong gia đình nam giới các anh cũng là phụ nữ
*
* *
Em đừng nghĩ anh chỉ sành câu chữ
Không.
Anh quan tâm phụ nữ bởi yêu thương


Tháng 10- 2018
Lời đã bình trên trang Fb: ND & HTr
N C
HÃY VƯỢT CHÍNH MÌNH
Năm giờ chuông báo thức
Ngoài trời mưa đang rơi
Không thể đạp xe được 
Nằm rốn tí nữa thôi
Nằm rốn tí nữa thôi
Là chấp nhận bạc nhược ?
Không, không, không thể được
Vươn dậy đi mày ơi
Tôi phán xét chính tôi
Dù chẳng ai bắt buộc
Chẳng ai kỷ luật được
Chỉ tự mình mà thôi
Và tôi thắng chính tôi
Vươn vai rồi đứng dậy
Hồn sảng khoái cảm thấy
Tự tin vào chính mình.
Tập xong bài dưỡng sinh
Như bao ngày tháng khác
Lại vào mạng khoác lác
Cùng bạn bè trên phây
Nhưng nghĩ cũng hay hay
Mình thứ dân nhỏ bé
Làm chủ được như thế
Đã tự hào lắm rồi
Phấn đấu bằng nhau thôi
Là việc làm đã khó
Vượt lên một ai đó
Gian nan còn gấp mười
Nếu quyết tâm hơn người
Vẫn có thể làm được
Nhưng trước tiên cần vượt
Lên chính bản thân mình
Bạn thấy đủ niềm tin
Ới nhau đồng hành nhé .
Tháng 10 – 2018
N C

Hình minh hoạ từ Internet

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2018

PHỤ NỮ

Nhân ngày PNVN 20-10, cảm nhận về một nửa thế giới

Mạnh hơn sóng thần
Công phá hơn bão tố
Nóng triệu độ  tựa mặt trời chói lửa
Như “ hố đen” nuốt chửng những ngôi sao ?
Là phụ nữ
Là em

Nhẹ nhàng và dịu êm
Như làn gió chiều thu vờn trên đồng cỏ
Đắm say, ngọt ngào nụ hôn đầu dang dở
Sóng biển êm ru cát trắng ven bờ ?
Vẫn là phụ nữ
Vẫn là em

Thời gian, hết ngày sang đêm
Đường đời chông chênh gập ghềnh cay đắng
Chìm trong lốc xoáy, thác gào, vực thẳm
Hay trên đỉnh cao hạnh phúc êm đềm
Tạo hai đầu thái cực
Chính là phụ nữ
Chính là em

Nhưng trớ trêu thay
Dù làm vũ trụ đảo điên 
Nhưng Thế giới này vắng bóng người phụ nữ
Thì “ Anh hùng, Thi sĩ hỏi còn đâu ”
Cuộc sống còn đâu ?
Hay chỉ còn đêm thâu, màu đen tăm tối.

Và vì thế
Đàn ông xin đừng nông nổi
Chớ dại khờ làm sóng lệch pha .

Tháng 10 – 2018
NC

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018



PHỐ CŨ
Chiều mưa lầm lũi qua phố cũ
Trần Phú , Hòa Phong, về Hùng Vương
Kỷ niêm êm đềm ngày xưa ấy 
Mãi giữ trong lòng bao mến thương


Viêt Trì 28 - 9 -2018

ĐIỀU EM HẰNG NGHĨ

Có thể mai ngày khi em khôn lớn
Thì Thầy Cô của chúng em đã già rồi
Nhưng kỷ niệm một thời áo trắng
Mãi trong đời, đẹp lắm Cô ơi

Em đã thấy trong đôi mắt hiền dịu
Một tình thương rộng lớn, bao la
Em cảm nhận trong nụ cười thân thiện
Như Mẹ dành cho khi em từ lớp về nhà

Em lắng nghe lời cô khi quở trách
Vẫn giọng trầm êm dịu tự con tim
Thầy Cô đâu chỉ cho em con chữ
Mà cao quý hơn gửi trọn một niềm tin

Tuổi trẻ chúng em mải chơi nghịch ngợm
Vẫn nhì ma nhất quỷ tuổi học trò
Nhưng được sống giữa tấm lòng nhân hậu
Em tin mình hiện thực những ước mơ

Sẽ có ngày chúng em vươn tới
Phương trời xa chưa ai đến bao giờ
Thì trong em, tương lai nơi ấy
Vẫn có bóng Mẹ hiền cùng với các Thầy Cô









                 Tháng 10 - 2018
             Lane Hoàng Nguyễn

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2018




XÓM NÚI
TRƯỚC BÌNH MINH

Trăng bàng bạc thung sâu mờ sương trắng
Vẳng tiếng gà eo óc gáy le te
Nhà ai lửa lập loè lưng chừng núi
Yêu thiết tha thuần khiết một vùng quê
Tháng 9 – 2018

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

ĐÀN ÔNG
Ít thấy đàn ông khóc
Đàn ông khóc nước mắt lặn vào trong
Thành dòng thuỷ tinh vỡ vụn
Dồn về tim
Câm lặng
Nhói đau
Ít nghe đàn ông nói
Khi bị cằn nhằn
Họ âm thầm nuốt từng lời, vón cục
nén chặt vào lồng ngực
Để thời gian trôi đi, ngoảnh lại
Thấy mình đàn ông hơn 
Ít nghe tiếng đàn ông thở dài
Hình như sau tiếng thở dài chất đàn ông nhoà nhạt
Nhưng khi đứng trước một người đàn bà đẹp
Không xao động tâm hồn
Chắc chắn rằng
đó không phải đàn ông.


                 
Tháng 9 – 2018
NC

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2018

TÔI SỢ CHÍNH MÌNH
Đây là quê hương hay tôi sinh ra từ hành tinh khác
Ra khỏi nhà không biết tỉnh hay say
Mình chuyển kiếp khác rồi hay trái đất đảo vòng quay 
Mà thế giới quanh ta entropy * lớn quá
Tôi sợ chính mình trở thành xa lạ
Sợ chính mình có còn phải mình không ?
Tháng 9- 2018
NC
ĐỪNG NGHĨ THƠ TẦM BẬY
Đường thẳng
Một khái niệm không ai định nghĩa
mơ hồ đến thế
Nhưng khi nhắc tên thôi
Là anh culi tận mũi Hảo Vọng xa xôi
Hay các nhà Toán, Lý , Sử, Văn khắp bốn phương trời
Ai cũng đều hiểu nó
*
* *
Câu chuyện cười nho nhỏ
1 + 1 = 1
1 + 1 = 2
1 + 1 = 3
Từ trẻ đến già
Lý giải vui ở góc độ nào
Đều được mọi người chấp nhận .
*
* *
Và xin mọi người cẩn thận
Bởi , Sạch : chính là Bẩn làm loãng mà thôi
Sạch khị cô đặc lại rồi
Sản phẩm lại là Bẩn đấy.
*
* *
Đừng nghĩ thơ viết tầm bậy
Ngẫm cũng lắm điều hay

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018

MỘT VÀI KỶ NIỆM
NGÀY KHAI GIẢNG

Trên đường đạp xe qua mấy trường học, cơ sở nào cũng chuẩn bị chu đáo cho ngày Khai giảng năm học mới. Có trường tổ chức trong nhà Đa năng, nhiều trường làm rạp che mưa nắng đề phòng trở chứng của thời tiết. Lòng xốn xang nhớ bao nhiêu lần Khai giảng năm học mới của cuộc đời mình


 .


Sót lại một cuộc đời và những kỷ niệm vui vui.
Đêm 4-9-2018
NC


1- Lần đầu tiên được Khai giảng là năm là năm học 1955 – 1956, khi vào học lớp 2. Năm vào lớp 1, bố đưa đến lớp, thầy giáo nhận vào là được học. Thế thôi. Trường cấp I của xã đặt ở đình làng có 2 lớp. Sân đình được dựng một cột cờ chôn bằng tre. Học trò xếp 2 hàng, mỗi lớp một hàng. Hai lớp chưa đầy ba chục học trò. Thầy hiệu trưởng dạy lớp 2 dõng dạc hô chào cờ, thầy giáo dạy lớp 1 đứng cùng học trò hát Quốc ca. Nắng sớm chiếu vào những đầu tóc bù xù của học trò. Thằng bạn đừng trước dùng hai tay gãi mãi vào mái tóc rối, những con Chấy bò lổm ngổm trên đầu. Kỷ niệm một thời Chấy rận.
2- Ra trường, làm Giáo viên chủ nhiệm được 2 năm thì bị cắt chức để Nhà nước khỏi phải thanh toán dạy quá số tiết tối đa lại được thăng chức Phụ trách lao động toàn trường, bởi chức này không tính thêm giờ. Phụ trách LĐ là căn cứ Kế hoạch lao động của trường mà phân công việc, dụng cụ phù hợp, kiểm tra, đánh giá, báo cáo kết quả buổi lao động của học sinh
Chuẩn bị Khai giảng năm học mới, thầy giáo Phụ trách trường ( trường tôi có đến 5 năm không Hiệu trưởng, Phó HT, bộ máy đơn giản đến thế nên không phải lo tinh giản biên chế !) lên Kế hoạch Lao động : Khối 8 Vệ xinh, khối 9 Dào trường … Thấy ông viết sai chính tả tôi đề nghị sửa lại là Vệ sinh và Rào trường. Thằng nhãi con mới ra trường chưa vắt sạch mũi chứ ông đang là Phụ trách trường đây nè. Tôi tin ông nghĩ thế nên ông tảng lờ như không nghe lời tôi góp ý. Thế nhưng sau khi tham khảo ý kiến các giáo viên khác trong trường, nhất là những tay chân thân tin rồi ông mới chịu điều chỉnh . Đáp lại lời góp ý, ngay sau lễ Khai giảng, phụ huynh được mời dự lớp tôi giảng dạy, gọi là thao giảng mẫu. Thời tôi có 3 năm thâm niên đứng lớp cũng là thời phụ huynh của tôi đều đã xuất sắc " tốt nghiêp " các lớp Bình dân học vụ hay Diệt dốt chứ mấy ai học hết cấp I, cấp II. Sau giờ thao giảng, phụ huynh khen rối rít, thầy giáo dạy hay thế. Thú thật, phụ huynh khen vì con họ học mình chứ họ có hiểu biết chút gì đâu. Tôi thì “ KHAI” cho cái đầu của mình : Phụ trách trường nghĩ mình nhiều chữ nhưng không hiểu nghĩa, Người khen mình thì toàn bậc dưới về kiến thức so với mình thôi.
3- Mười mấy năm làm anh loong toong ở huyện nên có mấy lần được xuống cơ sở đi Khai giảng.Một lần về trường xa xôi tận cùng thượng huyện. Đám học trò 100% chân đất. Nhiều cháu mặc quần đùi rộng thùng thình, chắc chắn là quần đùi ông bố. Toàn trường không phát hiện có một bộ quần áo mới. Khai giảng năm học mới mà đắng chát trong lòng .
- Trường vùng cao xa xôi nhất của huyện khát khao được đón một người từ huyện về dự Khai giảng cho rạng rỡ mặt mày. Hai thầy trò cuốc bộ từ chiều hôm trước vượt Đèo Sấu về ém sẵn ở trường. Đêm ngủ nhà riêng Hiệu trưởng người bản xứ. Ngày Khai trường thầy cô, học trò phấn khởi có một vị “ tai to, mặt lớn “ về dự hội. Vừa tập trung học sinh ở sân trường, thì Ầm, ầm… Oàng, oàng. Gió nổi lên. Mây đen kịt. Thời tiết vùng cao thay đổi trong chớp mắt. Hiệu trưởng đưa mắt nhìn khách lung túng. Vị khách “ tai to mặt lớn “ đầy quyền uy đứng lên vỗ tay 3 cái gây sự chú ý và dõng dạc : Tôi tuyên bố Khai giảng năm học mới. Các em về lớp. Khách và chủ chạy vội khỏi sân trường tránh cơn mưa ập xuống trên đầu..
Gặp gỡ, động viên giáo viên nhưng trong lòng không yên, chỉ sợ cánh trẻ con trên đường về không đảm bảo an toàn khi qua nhiều khúc suối sau mưa. Khai giảng vùng cao, không Khai và chẳng Giảng nhưng tình người thì nhớ mãi không quên .
- Lại một lần về trường cuối huyện. Cây Xà cừ bóng mát dành nơi quý đại biểu và dành nơi để chủ trì chương trình Khai giảng. Hơn 8 giờ mới bắt đầu làm việc. Văn nghệ. Chào cờ, nghi thức Đội .Đón học sinh đầu cấp.Báo cáo. Phát biểu của lãnh đạo … thì nắng đã đủ đốt nóng lưng học trò. Được trân trọng mời lên đọc “ đít cua “ lời đầu tiên tôi mời học trò tuỳ nghi di tản vào vỉa hè, bóng râm.Thế là như ong vỡ tổ, thầy cô và học trò tìm chỗ ngồi mới cho mình. Cũng chỉ mất mấy phút để ổn định thôi chương trình lại tiếp tục. Vẫn biết có nói cũng chẳng ma nào nghe mà vẫn phải nói nhưng lòng vui vui vì các cháu đỡ chịu nắng, Vui vui vì giải toả trong tâm hồn trẻ khi biết các cháu trong lòng bất an mà vẫn phải vỗ tay, miệng vẫn phải nhoẻn cười .
Ngày mai, ngày 5- 9, khắp nơi Khai giảng năm học mới. Lòng xốn xang với bao kỷ niệm một thời gắn bó. Thôi thì gói những kỷ niệm với những tháng năm còn sót lại
CÓ MỘT CHIỀU THU
Xuất xứ bài thơ : Chiều đầu tháng 9, đạp xe một mình qua cánh đồng Cả, về Thượng Long, Nga Hoàng, Hưng Long. Khi qua nhà ông Đặng Đức Thụ, bạn cũ, từng làm việc cùng cơ quan đã mất gần hai chục năm rồi. Con gái theo chồng, vợ theo con trai trông cháu tận Sài Gòn nhưng hài cốt ông chưa đưa về quê nên ngôi nhà cũ vẫn còn đó làm chỗ đi về thắp nén hương ngày giỗ, tết. Ngôi nhà ảm đạm, hoang tàn cô quạnh. Gần hai chục năm thôi mà giờ mấy ai còn biết đến tên ông.Vẫn biết quy luật tạo hoá, xã hội là vậy, Thương bạn, ngẫm mình cũng sẽ đến ngày như thế nên mấy dòng này nảy sinh trong đầu trên chặng đường đạp xe sau đó. Về nhà ghi cảm xúc lên face trong hoàn cảnh trời đầy mây và lòng nặng trĩu. Mong bạn đọc cảm thông.
Mây xám xịt như chì
Úp trên đầu
Nặng trĩu
Ta và xe
lang thang
đường quanh co khúc khuỷu
Ngõ hẻm,
hang cùng
theo bánh xe lăn
Ngôi nhà cố nhân
Hoang tàn, xác xơ cỏ dại
Nấm mộ lẻ loi bên đường
Bơ vơ
hoang hoải
Đôi chân
quay tròn vòng quay
Vòng đời
vòng tạo hoá
Như dòng nước trôi
như gió
như mây
Có một chiều thu,
chiều nay
2- 9- 2018
NC

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2018

 
KỂ LẠI
ĐỂ RĂN MÌNH

Mấy hôm nay trời mưa rả rich. Tháng Bảy Ngâu về.
Ngồi ngắm mưa rơi qua khung cửa sổ, kỷ niệm cũ bỗng ùa về. Kỷ niệm về những ngày mưa. Mở máy ngồi ghi lại cũng chỉ để răn mình.
*
* *
Chuyện là, ngày còn đi làm, một hôm đi theo Sếp lớn của cơ quan xuống cơ sở. Trên đường xe lướt qua sân vận động của một trường học danh tiếng. Trời lất phất mưa. Giáo viên môn Thể dục đứng dưới một chiếc ô và trên đầu đội mũ. Cánh học trò thực hành trên sân những điều mà giáo viên đã hướng dẫn. Không vừa lòng với hình ảnh vừa “ chộp” được, ngồi ở ghế trước, Sếp quay lại bảo tôi : “ Mưa không thực hành được thì cho học sinh về lớp, nếu duy trì thực hành thì giáo viên cùng chia sẻ với học trò chứ em nhỉ. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Để anh gọi cho Hiệu trưởng” .
Để Sếp lớn gọi Hiệu trưởng thì Hiệu trưởng sẽ cho giáo viên kia ra … cám, dù Sếp lớn là người rất tình cảm trong cuộc sống nhưng luôn nghiêm túc, yêu cầu cao trong công việc. Biết thế nên tôi vừa cười đỡ lời : “ Thôi Sếp để em, em có mặt ở đây ai lại để Sếp gọi”. Bấm máy, tôi nói chuyện với Phó HT ( chứ không gọi HT ) : “ Lão ra sân vận động xem, trời đang mưa, giờ TD không thực hành được thì cho học trò nghỉ. Trò đội mưa, giáo viên đội dù che mưa, e người ngoài nhìn thấy không tiện lắm. Tớ vừa đi ngang qua đấy”.
Dù tôi chẳng là thằng gì cả nhưng khổ nỗi, ở cơ quan tôi được giao phụ trách giúp cho Sếp đại loại những công việc như thế. Rồi cũng chẳng biết anh bạn Phó HT “ xử lý “ câu chuyện ấy thế nào nhưng về sau tôi cảm nhận hình như Giáo viên TD của đơn vị có ý thầm trách tôi khắt khe với “ đồng nghiệp “ và mỗi khi có dịp xuống cơ sở này, đồng nghiệp có vẻ “ giữ gìn” các quy tắc cơ quan. Ha ha. Dẫu linh tính mách tôi điều ấy khi tôi còn ở thế thượng phong nhưng tôi lặng lẽ như không hề hay biết để câu chuyện cùng thời gian lặng lẽ trôi đi . Mãi đến hôm nay tôi mới tự bạch câu chuyện này ra. Làm một đấng nam nhi quân tử mà biện hộ cho mình trong câu chuyện này thì … hèn lắm ! Còn anh bạn Phó HT mà tôi gọi điện trao đổi, có nhiều dịp cùng đi công tác, ăn cùng mâm, ngủ cùng phòng nhưng tôi không bao giờ chia sẻ. Bây giờ nếu lên phây, gặp và đọc những dòng này cũng chẳng chắc gì anh còn nhớ .
*
* *
Vẫn những câu chuyện ngày mưa làm việc xa nhà, xa cơ quan, lần ấy một thành viên đoàn là phụ nữ báo cáo xin đến chậm một ngày bởi có việc riêng cần xử lý. Tất nhiên người đến sau phải tự túc phương tiện đến nơi làm việc, mà phương tiện cơ động nhất bấy giờ là xe mô tô hai bánh. Hôm kết thúc đợt công tác, trời trở gió và đổ mưa. Mấy thành viên chủ động đi xe gắn máy để tiện đường về, đã tranh thủ lên đường ghé qua nhà vì đã là ngày cuối tuần và đường về quê không cùng đường về cơ quan bằng xe cơ giới. Trên xe toàn “phái mạnh” chỉ có ba chàng lính ngự lâm thuộc “phái yếu”. Một lái xe. Một Sếp phó cơ quan nhưng đã có chương trình ghé qua một cơ quan khác trên đường về để giải quyết tiếp một số công việc mà Sếp lớn đã giao nhiệm vụ và Trưởng đoàn ( oai phong lẫm liệt ?! ) . Để một phụ nữ chân yếu tay mềm chạy xe chặng đường chừng 70 cây số mà mình ngồi xe cơ giới trong điều kiện thời tiết phức tạp, đường xa, mưa trắng trời, gió đẩy mưa rát mặt, Trưởng đoàn cảm thấy chẳng yên tâm. Trưởng đoàn quyết định người phụ nữ kia lên xe cơ giới, giao xe máy , bộ quần áo che mưa để Trưởng đoàn trực tiếp cầm lái. Bây giờ khi viết những dòng này, Trưởng đoàn vẫn khẳng định đã ra một Quyết định đúng đắn. Đúng đạo lý. Đúng tư cách của đoàn trưởng và đấng mày râu.
Chừng hai tiếng đồng hồ, khi ướt như chuột lột, chiếc xe máy được giao lại chủ nhà. Chủ nhà, chồng người phụ nữ kia cũng đồng nghề nghiệp. Anh vội lục tìm một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay chưa bóc tem và bảo : Em biếu anh, anh thay áo đi kẻo lạnh. Ngồi chuyện trò uống nước tào lao đến khi nghe tiếng còi xe bấm mời gọi ngoài ngõ, tôi từ giã đồng nghiệp. Anh cầm ô che mưa tiễn tôi tận ngoài ngõ và đón vợ vừa mới xuống xe. Đã hơn chục năm rồi, chiếc sơ mi cộc tay tôi vẫn còn lưu giữ và thường diện vào những lúc được đi uống rượu kiểu khách mời của VTV3 . Mỗi lần khoác chiếc áo sơ mi ấy, kỷ niệm trên lại tái hiện trong tôi .
*
* *
Xã hội đầy rẫy những chuyện tốt đẹp và xấu xa. Lựa chọn cho mình cuộc sống đẹp, tâm hồn luôn nhẹ nhàng thanh thản.
Con người sinh ra vốn tính bản thiện nhưng không tu tâm tích đức khó vượt qua những cám dỗ tầm thường.
Ghi lại kỷ niệm đẹp cũ là để răn mình, ràng buộc mình đừng tuột dốc giữa đời thường thành kẻ tầm thường .
Những ngày mưa
8 -2018
NC