Thứ Tư, 29 tháng 8, 2018

 
KỂ LẠI
ĐỂ RĂN MÌNH

Mấy hôm nay trời mưa rả rich. Tháng Bảy Ngâu về.
Ngồi ngắm mưa rơi qua khung cửa sổ, kỷ niệm cũ bỗng ùa về. Kỷ niệm về những ngày mưa. Mở máy ngồi ghi lại cũng chỉ để răn mình.
*
* *
Chuyện là, ngày còn đi làm, một hôm đi theo Sếp lớn của cơ quan xuống cơ sở. Trên đường xe lướt qua sân vận động của một trường học danh tiếng. Trời lất phất mưa. Giáo viên môn Thể dục đứng dưới một chiếc ô và trên đầu đội mũ. Cánh học trò thực hành trên sân những điều mà giáo viên đã hướng dẫn. Không vừa lòng với hình ảnh vừa “ chộp” được, ngồi ở ghế trước, Sếp quay lại bảo tôi : “ Mưa không thực hành được thì cho học sinh về lớp, nếu duy trì thực hành thì giáo viên cùng chia sẻ với học trò chứ em nhỉ. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Để anh gọi cho Hiệu trưởng” .
Để Sếp lớn gọi Hiệu trưởng thì Hiệu trưởng sẽ cho giáo viên kia ra … cám, dù Sếp lớn là người rất tình cảm trong cuộc sống nhưng luôn nghiêm túc, yêu cầu cao trong công việc. Biết thế nên tôi vừa cười đỡ lời : “ Thôi Sếp để em, em có mặt ở đây ai lại để Sếp gọi”. Bấm máy, tôi nói chuyện với Phó HT ( chứ không gọi HT ) : “ Lão ra sân vận động xem, trời đang mưa, giờ TD không thực hành được thì cho học trò nghỉ. Trò đội mưa, giáo viên đội dù che mưa, e người ngoài nhìn thấy không tiện lắm. Tớ vừa đi ngang qua đấy”.
Dù tôi chẳng là thằng gì cả nhưng khổ nỗi, ở cơ quan tôi được giao phụ trách giúp cho Sếp đại loại những công việc như thế. Rồi cũng chẳng biết anh bạn Phó HT “ xử lý “ câu chuyện ấy thế nào nhưng về sau tôi cảm nhận hình như Giáo viên TD của đơn vị có ý thầm trách tôi khắt khe với “ đồng nghiệp “ và mỗi khi có dịp xuống cơ sở này, đồng nghiệp có vẻ “ giữ gìn” các quy tắc cơ quan. Ha ha. Dẫu linh tính mách tôi điều ấy khi tôi còn ở thế thượng phong nhưng tôi lặng lẽ như không hề hay biết để câu chuyện cùng thời gian lặng lẽ trôi đi . Mãi đến hôm nay tôi mới tự bạch câu chuyện này ra. Làm một đấng nam nhi quân tử mà biện hộ cho mình trong câu chuyện này thì … hèn lắm ! Còn anh bạn Phó HT mà tôi gọi điện trao đổi, có nhiều dịp cùng đi công tác, ăn cùng mâm, ngủ cùng phòng nhưng tôi không bao giờ chia sẻ. Bây giờ nếu lên phây, gặp và đọc những dòng này cũng chẳng chắc gì anh còn nhớ .
*
* *
Vẫn những câu chuyện ngày mưa làm việc xa nhà, xa cơ quan, lần ấy một thành viên đoàn là phụ nữ báo cáo xin đến chậm một ngày bởi có việc riêng cần xử lý. Tất nhiên người đến sau phải tự túc phương tiện đến nơi làm việc, mà phương tiện cơ động nhất bấy giờ là xe mô tô hai bánh. Hôm kết thúc đợt công tác, trời trở gió và đổ mưa. Mấy thành viên chủ động đi xe gắn máy để tiện đường về, đã tranh thủ lên đường ghé qua nhà vì đã là ngày cuối tuần và đường về quê không cùng đường về cơ quan bằng xe cơ giới. Trên xe toàn “phái mạnh” chỉ có ba chàng lính ngự lâm thuộc “phái yếu”. Một lái xe. Một Sếp phó cơ quan nhưng đã có chương trình ghé qua một cơ quan khác trên đường về để giải quyết tiếp một số công việc mà Sếp lớn đã giao nhiệm vụ và Trưởng đoàn ( oai phong lẫm liệt ?! ) . Để một phụ nữ chân yếu tay mềm chạy xe chặng đường chừng 70 cây số mà mình ngồi xe cơ giới trong điều kiện thời tiết phức tạp, đường xa, mưa trắng trời, gió đẩy mưa rát mặt, Trưởng đoàn cảm thấy chẳng yên tâm. Trưởng đoàn quyết định người phụ nữ kia lên xe cơ giới, giao xe máy , bộ quần áo che mưa để Trưởng đoàn trực tiếp cầm lái. Bây giờ khi viết những dòng này, Trưởng đoàn vẫn khẳng định đã ra một Quyết định đúng đắn. Đúng đạo lý. Đúng tư cách của đoàn trưởng và đấng mày râu.
Chừng hai tiếng đồng hồ, khi ướt như chuột lột, chiếc xe máy được giao lại chủ nhà. Chủ nhà, chồng người phụ nữ kia cũng đồng nghề nghiệp. Anh vội lục tìm một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay chưa bóc tem và bảo : Em biếu anh, anh thay áo đi kẻo lạnh. Ngồi chuyện trò uống nước tào lao đến khi nghe tiếng còi xe bấm mời gọi ngoài ngõ, tôi từ giã đồng nghiệp. Anh cầm ô che mưa tiễn tôi tận ngoài ngõ và đón vợ vừa mới xuống xe. Đã hơn chục năm rồi, chiếc sơ mi cộc tay tôi vẫn còn lưu giữ và thường diện vào những lúc được đi uống rượu kiểu khách mời của VTV3 . Mỗi lần khoác chiếc áo sơ mi ấy, kỷ niệm trên lại tái hiện trong tôi .
*
* *
Xã hội đầy rẫy những chuyện tốt đẹp và xấu xa. Lựa chọn cho mình cuộc sống đẹp, tâm hồn luôn nhẹ nhàng thanh thản.
Con người sinh ra vốn tính bản thiện nhưng không tu tâm tích đức khó vượt qua những cám dỗ tầm thường.
Ghi lại kỷ niệm đẹp cũ là để răn mình, ràng buộc mình đừng tuột dốc giữa đời thường thành kẻ tầm thường .
Những ngày mưa
8 -2018
NC

Không có nhận xét nào: