Thứ Năm, 28 tháng 6, 2018

NGHẸN LỜI

Trăng thì đẹp. Môi trường ô nhiễm quá
Mùi cứt lợn bao quanh ngập ngụa bát cơm chiều
Tấm thân già dướn cổ lên cố nuốt
Bỗng thấy tấm bằng LÀNG VĂN HOÁ sáng lung linh
Rằm / 5 / Mậu Tuất
NC

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018


LÁ VÀNG
Từng tự hào là chồi non cành biếc
Thời gian trôi thoắt thành lá vàng rơi
Làm người hãy sống sao nhân nghĩa
Để cuối đời về đất mẹ thảnh thơi

Tháng  6 -2018
 NC


 QUỲ

Nào, hãy cùng nâng chén mừng gặp mặt Lý Quỳ
Nào trăm phần trăm. Hãy cạn chén.
Một hai, ba . Zê
Lý Quỳ,  Chổng đít lên. Quân tử chơi xong phải chổng đít lên ( đít chén uống rượu    -  Chú thích của người viết  )
Người còn đi làm viêc, kẻ đã về vườn, cánh trẻ, cánh già từng chung một cơ quan nay gặp lại vui thế đấy. Cánh chúng tôi thi thoảng còn gặp nhau, còn Lý Quỳ, nghỉ hưu chuyển về quê hương , khác huyện nên được  gặp nhau là dịp may mắn.
 Lý Quỳ,  à,  mà phải nói rõ , Lý Quỳ là biệt danh chúng tôi đùa gọi theo một nhân vất trong sách chứ anh họ Hoàng. Hoàng Quỳ .

  Nhắc đến Hoàng Quỳ ai cũng biết anh là con người sống giản dị, trung thực, thẳng thắn và gần gũi mọi người, làm việc có trách nhiệm, cá tính cương trực thường quan tâm đến hành động cụ thể nhưng khi có vấn đề được góp ý thường vui vẻ tiếp nhận. Dấu ấn để anh nổi đình nổi đám là câu chuyện trước đây anh đuổi Chủ tịch Liên đoàn lao động huyện ra khỏi trường mà anh là Hiệu trưởng.

Là người phụ trách công tác giáo dục nhưng tôi cũng chỉ biết câu chuyện trên khi ông Chủ tịch Liên đoàn Lao động huyện gay gắt tố cáo  Hoàng Quỳ tại một hội nghị cấp huyện. Chủ tịch LĐLĐ huyện muốn thông qua dư luận tập thể ép kỷ luật Hiệu trưởng “ hỗn láo “ kia. Mọi cặp mắt tại hội trường đổ dồn về phía tôi ngồi muốn biết thái độ của người chịu trách nhiệm quản lý ngành Giáo dục. Quả thật đuổi Chủ tịch LĐLĐ huyện khỏi cơ quan là việc động trời nhưng sau khi nghe tố cáo các đại biểu đều im lặng chờ đợi bởi cũng chẳng ai biết nguyên nhân của sự việc đầu đuôi xuôi ngược ra sao. Mặt khác những người có mặt dự hội nghị, ai cũng biết tính tình ông Chủ tịch LĐLĐ huyện có chút khác người . Do chưa nắm sự việc cụ thể  tôi chưa tỏ thái độ , quan điểm của mình nhưng chủ toạ kỳ họp lại muốn biết quan điểm cá nhân tôi. Tôi cho rằng việc xảy ra chẳng hay ho gì , dẫu hết sức tôn trọng đồng chí Chủ tịch LĐLĐ huyện nhưng dẫu sao mọi sự việc xảy ra đều có nguyên nhân của nó mà tại thời điểm này chúng ta mới  được nghe ý kiến một phía nên cá nhân tôi chưa thể có ý kiến gì khác. Sự việc xảy ra thế nào chúng tôi sẽ tìm hiểu và thông tin lại sau này. Thấy ý kiến mình phù hợp và cũng chẳng có cách nào khác, câu chuyện ở nghị trường đành chấp nhận như vậy .

Sau khi trường THCS Hưng Long tái lập thầy giáo Hoàng Quỳ được bổ nhiệm là Hiệu trưởng.  Xã Hưng Long kề Thị trấn nên là nơi quy tụ nhiều giáo viên cao tuổi và một số CBQL từng công tác ở các trường xa trung tâm được ưu tiên về đây dạy học. Một số giáo viên tác phong làm việc  tuỳ tiện trước đây như lên lớp không đúng giờ, tự ý đổi giờ, dạy thay cho nhau , giành thời gian cho việc riêng tư … không theo kịp sự quản lý chặt chẽ của Hiệu trưởng mà nảy sinh tư tưởng không tán thành cách quản lý mới. Tuy nhiên do cách quản lý của HT không sai nên tuy không tán thành nhưng  không thể đóng góp ý kiến để thay đổi phương pháp quản lý được .  Một số giáo viên nhân thời điểm đời sống khó khăn, báo cáo xin nghỉ vì ốm đau nhưng thực chất tranh thủ lo cuộc sống gia đình. Biết điều đó, cứ hễ có giáo viên báo cáo xin nghỉ lên lớp, Hiệu trưởng Hoàng Quỳ bèn huy động  một vài anh em đến thăm người ốm vừa động viên kịp thời,  vừa kiểm tra việc báo cáo của giáo viên trung thực đến đâu. Cách làm đó vừa tế nhị vừa kiểm tra giáo viên  có trung thực hay không ? Vấn đề quan trọng là từ đấy về sau không giáo viên nào xin nghỉ lên lớp với lý do  không trung thực nữa. Chủ tịch Công đoàn nhà trường ngày ấy tuy không tán thành  về HT  nhưng không có lý do gì để góp ý, trao đổi trong bộ tứ. Rồi câu chuyện quản lý của HT đến tai Chủ tịch LĐLĐ huyện.

Theo báo cáo của thầy Hoàng Quỳ, một hôm đang là việc ở trường, bỗng thấy Chủ tịch LĐLĐ huyện xuất hiện. Sau khi thăm hỏi trao đổi, HT mới biết Chủ tịch LĐLĐ huyện được mời vào dự họp Công đoàn trường, trong khi lịch làm việc trong tuần của trường không có KH. Khi mời Chủ tịch CĐ trường để hỏi rõ, thì mới biết Chủ tịch LĐLĐ huyện vào họp đột xuất để góp ý về cách quản lý giáo viên quá nghiêm túc của HT bởi HT cũng là đoàn viên Công đoàn  và cả hai Chủ tịch khẳng định họ có quyền triệu tập đoàn viên của tổ chức Công đoàn mà họ quản lý để họp. Sau khi khẳng định quyền quản lý nhà trường trong giờ làm việc theo Điều lệ trường PTCS, Hiệu trường mời Chủ tịch LĐLĐ huyện ra về  không được phép triệu tập hội nghị Công đoàn nhà trường trong giờ làm việc khi chưa có ý kiến đồng ý của HTvà tất nhiên Chủ tịch CĐ trường bị HT kiêm Bí thư Chi bộ nhắc nhở tại trận.

Kể lại câu chuyện này, anh Hoàng Quỳ còn nói với tôi : Nghe mọi người nói lại , khi ra ngoài cổng trường, Chủ tịch LĐLĐ huyện còn bảo,  thầy nào trò ấy, ông này ( HQ ) đúng là quân của ông  Cử

Ôn chuyện cũ, mấy anh em nhân đó lại có lý do nâng chén. Lại zô zô, lại kiểm tra, rà soát mấy chiếc li thuỷ tinh xem ai là người có thâm niên làm thợ sửa chữa xe đạp ( tích trữ nhiều long đen trong chén ).
Rượu vào, lời ra ngồi lai rai tôi có dịp kể lại mấy câu chuyện cũ, ôn lại kỷ niệm xưa.

Năm 1969 khi tôi về làm giáo viên trường cấp III Yên Lập, anh Hoàng Quỳ được phân công  phụ trách công tác Đoàn Thanh niên ở đó. Khu tập thể ngày ấy ở lại trường ngày chủ nhật toàn cánh thanh niên xa nhà,  chưa vợ. Mấy anh em từ khu Bốn về đây dạy học mới đầu háo hức tìm hiểu phong tục, tập quán nhất là các vùng đất lạ. Huyện bạn Thanh Sơn cách nơi trường sơ tán chừng 30 km có phố Vàng nổi tiếng, thế là nhân ngày chủ nhật sau khi vào bếp tập thể  nấu cơm ăn xong, tụ tập  ngồi tào lao với nhau, mấy anh em độc thân nổi hứng rủ nhau đi thăm thú phố Vàng .Bốn thằng dân khu Bốn cùng anh Hoàng Quỳ và thầy Đinh Khoa Thuộc tạo nên 3 cặp đôi trên ba chiếc xe đạp công kênh nhau du lịch phố Vàng. Sáu người trên ba chiếc xe cọc cạch. Ngày ấy đi làm việc được sở hữu một chiếc xe đạp đã là một niềm vui, là ước mơ của người mới đi làm . Niềm vui đi khám phá nên trên đường ai cũng chuyện trò rôm rả . Qua Phúc Khánh, vượt dốc  Mèo Gù, Ngoc Lập xa lạ trên con đường đất gập gềnh sỏi đá . Vượt cầu treo trên sông Bứa tiến vào phố núi lạ lẫm có cái tên sang trọng : phố Vàng. Đạp xe vòng qua vòng lại mấy lần ở chợ và Cửa hàng Mậu dịch quốc doanh, mặt trời đã chính đỉnh đầu, tròn bóng. Bụng đói cồn cào nhưng không ai có đủ tiền để chủ động rủ mọi người đến Cửa hàng Mậu dịch ăn uống của huyện. Một cuộc hội ý chớp nhoáng. Thế là tất cả đều kiểm tra túi quần áo xem tập hợp lại có bao nhiêu tiền. May mắn cả 6 người, kẻ ba hào, người năm hào rưỡi cuối cùng quyên góp được một đồng tám hào vừa đủ số tiền mua cho mỗi người một bát phở không người lái. Khi nước phở nong nóng làm tỉnh người, sáu anh em lại công kênh nhau trở lại trường trong niềm vui biết thêm một vùng đất mới.

Kể cậu chuyện cho mọi người nghe ai cũng trố mắt kinh ngạc một thời vô tư coi thường khó khăn gian khổ. Thế nhưng vẫn những chuyến đi chơi, kỷ niệm mấy anh em về thăm nhà anh Hoàng Quỳ làm mọi người cười vỡ bụng. Vẫn một ngày chủ nhật cuối năm, bốn anh em  rủ nhau đến nhà anh Hoàng Quỳ chơi. Anh Hoàng Quỳ là bạn lại là anh trai cô học trò Hoàng Thị Xuân đang học lớp 9 ( lớp 11 bây giờ ) ở trường mà chúng tôi là thầy giáo. Lúc ra đi thời tiết thuận lợi nên ai cũng đầu trần, không mũ nón. Cơm trưa xong, chuẩn bị quay về trường thì thời tiết thay đổi mưa gió nổi lên. Không mũ, không áo mưa che thân anh nào cũng ướt như chuột.
Tuy bị mưa ướt từ đầu đến chân nhưng mấy anh em vẫn ghé qua Cửa hàng ăn uống sơ tán ở chân dốc Phú Lạc để mua mấy chiếc bánh bao đề phòng khi về đến trường, trời tối đỡ phải nhịn đói. Trời mưa gió, lại rét nhân viên Cửa hàng ăn tập trung vào khu vực bếp sưởi ấm. Của hàng ăn uống trống vắng. Không thấy ai phục vụ, một anh bạn tôi trong đoàn nói to : Ờ , nhân viên đâu hết, bán hàng mà làm ăn thế này à. Nghe tiếng quát tháo mấy nhân viên chạy tứ tung bởi anh bạn tôi cũng người miền Trung. Mấy nhân viên nghe tiếng người miền Trung, nghĩ là cán bộ cấp trên có cỡ về kiểm tra nên ai cũng hoảng, mặt xanh như đít nhái.
 Ngày ấy dân cư thưa thớt mà cũng chẳng quen biết ai, đạp xe, rét không chịu nổi thế là trong cái khó, ló cái khôn, mấy anh em dừng lại bên đường, lấy rơm của dân nhét vào áo để  áo ướt không dính vào người, đỡ lạnh.
Kể đến đây, tất cả mọi người bò lăn ra cười bởi không ngờ đường đường một cựu Trưởng phòng GD&ĐT, một cựu Hiệu trưởng oai phong lẫm liệt ngồi trước mắt họ lại có những kỉ niệm buồn cười đến vậy.

Ôn lại những kỷ niệm xưa, cuộc hội ngộ của mấy anh em đã vui lại càng vui hơn, riêng anh Hoàng Quỳ mang biệt danh Lý Quỳ cũng hoàn toàn phù hợp với cá tính của anh và hình như rượu cũng giảm nồng độ ít nhiều.

Ghi mấy dòng này để giữ mãi kỷ niệm đã tròn 50 năm với anh Hoàng Quỳ

Tháng 6- 2018
NC




Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2018

NGƯỜI THẦM LẶNG CHĂM LO CHO GIÁO DỤC VÙNG CAO
Tôi phải nói ngay rằng, mấy dòng này không phải viết về mình mà nói về Thầy giáo Phạm Xuân, cựụ Trưởng phòng Giáo dục, nguyên Giám đốc Trung tâm GDTX Yên Lập, người thầm lặng chăm lo cho sự nghiệp giáo dục miền núi, đặc biệt giáo dục vùng cao mà tôi là nhân chứng .
Tôi được biết thầy giáo Phạm Xuân từ ngày thầy là Hiệu trưởng trường cấp II Tân Long còn tôi là giáo viên trường cấp III Yên Lập. Cứ chủ nhật mấy anh em khu 4 chúng tôi lại kéo nhau xuống khu tập thể Cửa hàng Dược Yên Lập, nơi vợ chồng Thầy cư trú chơi đùa với hai cháu Hương, Cường và uống nước chè, chuyện trò đủ thứ. Câu chuyện tôi muốn nhắc đến là khi tôi được làm Hiệu trưởng trường Bổ túc Văn hoá Dân chính Yên Lập mà thầy Phạm Xuân là Phó Trưởng phòng, sau đó là Trưởng phòng Giáo dục. Ngày ấy giáo dục Yên Lập còn hết sức khó khăn. Giáo viên chủ yếu từ các huyện vùng xuôi quê từ Cẩm Khê, Thanh ba, Thị xã Phú Thọ … được điều động vào miền núi dạy học. Vợ chồng thầy cũng từ huyện ngoài vào Yên Lập công tác ở hai ngành khác nhau. Các xã vùng cao, vùng xa xôi hẻo lánh như Trung Sơn, Nga Hoàng, Mỹ Lung, Mỹ Lương vv rất ít học sinh theo học. Việc điều động giáo viên lên vùng cao rất khó khăn. Ngay từ những ngày ấy thầy Phạm Xuân đã nghĩ đến việc đào tạo giáo viên cho vùng cao. Tôi nhớ rất rõ, từ những năm 1985- 1986 thầy đã vận động bốn thanh niên học sinh người dân tộc Mường, thuộc xã Trung Sơn học hết cấp II về trường BTVH Dân Chính huyện học văn hoá. Dù là huyện miền núi nghèo Thầy vẫn phải chạy vạy xin tiền và chế độ mua gạo tại Cửa hàng lương thực để nuôi bốn học sinh theo học. Có thể các bạn trẻ bây giờ ngạc nhiên về chuyện mua gạo. Các bạn không thể hiểu nổi, ngày ấy gạo là lương thực, là mặt hàng chiến lược của đất nước. Mỗi cán bộ, công nhân viên chức mỗi tháng chỉ được cung cấp 12 kg lương thực, đối tượng ưu tiên chỉ 15 kg nhưng không phải hoàn toàn từ gạo mà có 40 đến 50 % là ngô, khoai hay sắn thay thế cho gạo. Mỗi gia đình cán bộ, bếp ăn tập thể cơ quan, trường học được cấp một cuốn sổ để theo dõi việc mua gạo ở cửa hàng lương thực hàng tháng. Sổ mua gạo ngày ấy còn quý hơn vàng. Trong cuộc sống có thể bị mất nhiều thứ nhưng không thể để đánh mất sổ gạo. Nhắc lại điều này để thấy rằng, chăm lo chế độ cho bốn học sinh thời gian 2 năm học không phải là câu chuyện dễ dàng.
Sau hai năm tốt nghiệp bậc Bổ túc THPT, Thầy lại xin ý kiến Huyện uỷ, UBND huyện rồi chạy tìm đường gửi cả bốn thanh niên này vào học trường Sư phạm 10+2 Vĩnh Phú để sau khi ra trường xã Trung Sơn có thầy giáo là người dân tộc của quê hương vùng cao mình về dạy học. Cùng với thầy Hiệu trưởng Hà Văn Thái, thầy Phùng Xuân Trường đã phấn đấu trở thành Phó Hiệu trưởng nhà trường.
Tháng 5- 1988, do sắp xếp lại bộ máy, tôi được Huyện uỷ, UBND huyện bổ nhiệm làm Trưởng phòng GD&ĐT , Thầy giáo Phạm Xuân chuyển về làm Hiệu trưởng trường Bồi dưỡng Giáo viên của huyện. Trường mới được thành lập còn nhiều khó khăn, thiếu thốn và nhiệm vụ của trường là Bồi dưỡng giáo viên nhưng Thầy lại chủ động mở lớp văn hoá vận động học sinh con em đồng bào dân tộc Mường, Dao 2 xã Trung Sơn và Nga Hoàng theo học, mang tên Lớp BTVH vùng cao. Các em học sinh người dân tộc ít người không quen xa nhà lại thay đổi môi trường sống nên duy trì sĩ số là nhiệm vụ hết sức khó khăn. Hàng tháng, nhà trường lại đề nghị lên UBND huyện xin kinh phí hỗ trợ cho học sinh, Chủ tịch UBND huyện lại chuyển đề nghị sang phòng Giáo dục và Đào tạo để cấp kinh phí. Lại xin nói rõ thêm rằng, bắt đầu từ thập kỷ 90, phòng GD&ĐT được Nhà nước giao quyền chủ động toàn diện cả ba lĩnh vực : Quản lý nhân sự, Tài chính, Chuyên môn. Đây là thời kỳ hoàng kim của giáo dục. Trưởng phòng GD&ĐT không phải đến phòng Tài chính, UBND huyện đi xin tiền của chính ngành mình để đảm bảo các hoạt động chuyên môn, nghiệp vụ. Nhờ có quyền chủ động đó mà hàng tháng phòng GD&ĐT tạo điều kiện cấp thêm kinh phí ít ỏi giúp nhà trường duy trì Lớp BTVH vùng cao
Cũng tại thời điểm đó, Bộ Giáo dục có Chương trình 7 chăm lo giáo dục vùng cao, trường Dân tộc nội trú Yên Lập được thành lập từ nền móng Lớp vùng cao có trong lòng trường Bồi dưỡng giáo viên Yên Lập.
Trường Vùng cao Yên Lập được thành lập mang trong mình cả đứa con Lớp Bổ túc vùng cao. Phòng GD&ĐT đã tham mưu lên UBND huyện Quyết định bổ nhiệm thầy Nguyễn Văn Lịch là Phó Hiệu trưởng trường Bồi dưỡng làm Hiệu trưởng trường Dân tộc nội trú, mặc dù sự quan tâm và công sức của Thầy Phạm Xuân với sự nghiệp giáo dục vùng cao rất lớn nhưng ở Yên Lập, tại thời điểm đó nhiệm vụ bồi dưỡng Giáo viên vẫn là nhiệm vụ nặng nề, quan trọng.
Mấy năm sau, Trường Bồi dưỡng giáo viên lại thay đổi nhiệm vụ và trở thành Trung tâm giáo dục thường xuyên, Thầy Phạm Xuân lại trở thành Giám đốc Trung tâm đầu tiên chăm lo trên lĩnh vực GD mới
Sau khi trường DTNT Yên Lập ra đời, Khai giảng năm học 1991- 1992, khoảng cuối tháng 10 năm đó, Bộ GD&ĐT tổ chức hội nghi tổng kết chương trình 7 và mời Hiệu trưởng các trường DTNT thuộc phía Bắc dự họp tại thành phố Vinh nhưng không rõ vì lý do gì mà Sở GD&ĐT yêu cầu trưởng phòng GD&ĐT Yên Lập dự hội nghi mà không mời Hiệu trưởng trường DTNT Yên Lập dự hội nghị. Vào đến thành phố Vinh, đoàn Giáo dục Vĩnh Phú mới biết tin hội nghi hoãn lại và tổ chức tại Hà Nội sau đó ba ngày. Tại hội nghị này, đồng chí Nông Đức Mạnh là Uỷ viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Dân tộc và miền núi Trung ương đến dự nhưng không phát biểu ý kiến. Từ sau hội nghị này Trường DTNT cấp huyện bàn giao Sở GD&ĐT quản lý trực tiếp.
Dù không là Hiệu trưởng Trường DTNT ngày nào nhưng tầm nhìn và công sức dành cho giáo dục vùng cao rất lớn, xuyên suốt trong quãng thời gian công tác của Thầy Phạm Xuân, đặc biệt trên cương vị Phó trưởng phòng rồi trưởng phòng GD cũng như quãng thời gian là Hiệu trường trường Bồi dưỡng giáo viên, Giám đốc trung tâm GDTX Yên Lập.
Là người kế nhiệm sự nghiệp của Thầy Phạm Xuân tôi kính trọng và biết ơn sự đóng góp lớn lao nhưng thầm lặng cho sự nghiệp giáo dục miền núi, đặc biệt giáo dục vùng cao của Thầy. Sự cống hiến thầm lặng, hiệu quả nhưng ít người để tâm và biết đến.
Có thể không gian tầm thấp bị mây mù bao phủ nhưng ngôi sao sáng vẫn ngự trị ở trên cao.
Tháng 6- 2018
NC

SỞ THÍCH NGUY HIỂM
Bạn, tôi mỗi người ai cũng có sở thích, một nỗi đam mê. Sở thích, đam mê của tôi có thể bạn sẽ rất thơ ơ và ngược lại
Này nhé , người thích lặng yên ngồi câu cá. Người thích làm vườn chăm chút cây cảnh, các loài hoa. Người suốt ngày lê la bên vỉa hè chơi cờ không biết chán … . Cũng có người đam mê nhiều “thú chơi” khác nhau. Tôi tôn trọng sở thích của mỗi cá nhân và tất nhiên nếu không tôn trọng thì cũng chẳng thể tác động để làm người khác thay đổi sở thích của họ được.

Còn tôi, tôi có một sở thích, một loại đam mê nguy hiểm.

Nói nguy hiểm bởi sở thích của tôi động chạm, làm mất lòng nhiều người, còn sở thích của mọi người không tác đông đến một ai. Này nhé, đối tượng của người đi câu là cần câu, con cá, người làm vườn là các loài cây, người chơi cờ chỉ là bàn cờ, quân cờ vô tri vô giác … còn đối tượng của tôi tuy vô hình nhưng lại hữu hình : nghĩa trong từ, trong câu nói, viết hang ngày. Nói rõ nghĩa đam mê của tôi là  : Giữ gìn trong sang của Tiếng Việt.

Phải thừa nhận rằng, hiểu biết, nhận thức của tôi rất hạn chế về ngôn ngữ Việt nhưng không vì thế mà tôi từ bỏ đam mê của mình. Mỗi lần, đọc một câu viết, nghe một cách dùng từ không đúng nghĩa hay cẩu thả ở đâu đó ở nơi này, nơi khác, dù chẳng liên quan gì đến mình, thế mà trong người tôi cứ áy náy không yên. Như đã có lần tôi đã thổ lộ, người dân không ai muốn có thiên tai bão, lũ mà lại dùng từ ĐÓN BÃO, đang giữa mùa đông lại ĐÓN đợt không khí lạnh từ phương Bắc tràn về của bản tin Thời tiết. Các bạn trên Fb của chúng ta cũng không ít người gửi đến bạn bè lời chúc mừng NGÀY SINH NHẬT. Sự nhầm lẫn khi viết các âm TR, CH - , S, X  vân vân và vân quả thật không ít

Tôi không trích dẫn vô vàn câu, từ mà tôi đã đọc, mà tôi đã  BÌNH NUẬN
Vẫn biết rằng BÌNH NUẬN của mình để giữ gìn trong sáng của Tiếng Việt đã đưa mình vào tình thế nguy hiểm.

 Mong bè bạn lượng thứ cho sở thích, đam mê nguy hiểm của cá nhân tôi nhé.

Tháng 6- 2018
NC


TA ĐANG SAY

Lênh đênh giữa thời gian sâu thẳm
Không gian bao la
Ta tìm chính ta
Mênh mang nơi chân trời góc biển

Năm tôi sinh 
Đất nước thời chinh chiến
Đạn bom, khói lửa ngút trời
Nhà cửa tan hoang, làng xóm tơi bời
Anh em
Bạn bè ly tán

Hoà bình
trở lại
Lẽo đẽo
cắp sách đến trường
nhặt  con chữ đầy vơi 
Tuổi ấu thơ ơi
Trong sáng, vô tư, hồn nhiên đến thế
Chơi ô, đánh chuyền, bắt chuồn, chọi dế
Chiều hè vắt vẻo lưng trâu
Bạn bè năm xưa, nay ở nơi đâu ?
Phiêu bạt phương nào ai còn, ai mất



Cả cuộc đời làm người hành khất
Trên mọi nẻo đường
Tha hương, vời vợi quê nhà
Hơn nửa thế kỷ trôi qua
Kỷ niệm xưa còn mãi
Chẳng phai mờ một thời trẻ dại
Có Mẹ Cha, anh em, mái ấm gia đình
Cô hàng xóm xinh xinh
Xé rào mồng tơi …
Chạm tay nhau
Lâng lâng chơi vơi
Mối tình đầu hồn nhiên, trong trắng

Ra đi không lời hò hẹn
Đò đầy
Thuyền rời bến
Về tìm em
Thuyền đã khơi xa
Con tàu rời ga
Một đi không trở lại

Cả  đời người
Mải mê nghề cầm lái
Đưa khách qua sông
Dòng sông tình người xanh trong
Tình nghĩa cuộc đời  sâu nặng
Cùng mái chèo, con thuyền thầm lặng
Người Thuỷ thủ già theo năm tháng dần trôi

Đã qua rồi những tháng ngày chơi vơi
Vượt sóng to gió lớn
Thuyền gập gềnh
Tay chèo vững lái
 thác lũ chẳng thể cuốn trôi
Bão tan
Trời trong xanh nhìn lại
rõ hơn
Thêm bạn
Bớt thù
Rõ hơn
Thật
Giả
Rõ hơn đâu chính, đâu tà ?

Tự hào thay
Hạnh phúc lớn lao trên đường đời, mọi ngả
Có đồng đội, anh em, bè bạn xa gần
Có đồng bào -  chung một bọc quen thân
Có trời, biển bao la, đất mẹ hiền nuôi dưỡng.

Ta trôi giữa không gian, thời gian
Say sưa, ngất ngưởng
Hiện tại, quá khứ dồn về
Nén lại thành hạt nhân
Năng lượng khổng lồ, vĩ đại
Là Nhân Dân, là Bạn, là Tôi

Yêu lắm từng phút giây, cuộc sống mến yêu ơi.

Tháng  6-2018
NC









Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2018

THẦY GIÁO CỦA CHÚNG TÔI 
Kính tặng Nhà giáo lão thành :
Đặng Trần Phách

Đã ngoài tuổi 80 Thầy yếu lắm rồi
Sống thanh bạch đời lao tâm khổ tứ
Khối óc minh dành cho con chữ
Trái tim nồng dành cho con người

Đôi mắt đen thường trực nụ cười
Đường gập ghềnh bước chân thầm lặng .
Không dựa dẫm sống cuộc đời ngay thẳng
Phó Giáo sư
Nhưng Giáo sư trong mắt nhiều Giáo sư
Học vị Cử nhân
Nhưng bậc thầy của nhiều Tiến sĩ

Thế hệ chúng tôi Thầy là chân lý
Trong trái tim chúng tôi Thầy mãi mãi vĩ nhân.

Tháng 5- 2018
NC