Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

GHI CHÉP Ở BỆNH VIỆN ĐA KHOA YÊN LẬP


                      GHI CHÉP Ở BỆNH VIỆN ĐA KHOA YÊN LẬP
                                           Ghi chép của N.C
                                        ­­­­­­­­­­­-----------------------------
                         
           16 giờ ngày... tháng... năm 2016

          Tôi hớt hải đưa người nhà nhập viện khám bệnh. Vào thời điểm này các con tôi đều đang ở cơ quan, trường học hay nơi làm việc không thể gọi điện thoại về giúp tôi đưa bệnh nhân vào viện. Mà có gọi được con cháu thì từ lúc nhận được tin, sắp xếp báo cáo lãnh đạo, xin phép thật nhanh để về đến nhà thì bệnh nhân sẽ càng nguy kịch. Những người trẻ khỏe , người thân cũng đang làm việc ngoài đồng xa hoặc bận rộn chăm lo công việc gia đình. Những người láng giềng ở nhà đều già cả, sức khỏe chẳng hơn gì tôi. Để kịp thời khám chữa bệnh, không còn con đường nào khác, một già, một bệnh nhân dắt díu nhau đi. Cũng phải nói thêm, dù là người địa phương nhưng tôi may mắn đã lâu không phải vào khám điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Yên Lập. Thỉnh thoảng có việc đến thăm bà con, anh em nằm điều trị trong viện hay có việc riêng gì tôi cũng chỉ lướt qua. Đó là cái may về sức khỏe nhưng cái không may lại ở chỗ khi vào bệnh viện tôi chẳng quen biết ai để mà cầu cứu, nhờ giúp đỡ cả.

          Đưa bệnh nhân vào nơi chờ đợi, tôi lạ lẫm bởi phòng chờ của bệnh nhân  làm thủ tục khám chữa bệnh đã được mở rộng, bố trí sắp xếp lại. Một không gian thoáng đãng có nhiều hàng ghế sắp xếp ngăn nắp, hàng lối gọn gàng. Tôi lúng túng đưa mắt dò tìm nơi mình cần tiếp cận, chưa biết phải bắt đầu từ đâu . Thấy một ông già khắc khổ, mái tóc điểm bạc, bơ phờ, độ tuổi bảy mươi cùng bệnh nhân dìu nhau chưa biết làm gì, một nữ viên chức mang thẻ công vụ tiến lại lễ phép : Thưa ông, ông muốn khám bệnh mời ông đem thẻ bảo hiểm ( nếu có ) và sổ khám  bệnh đến ở chỗ kia. Người nữ nhân viên phục vụ NƠI TIẾP ĐÓN VÀ HƯỚNG DẪN BỆNH NHÂN chu đáo, lễ phép vừa chỉ tay, một tay bá vào lưng hướng dẫn cho tôi đi đến nơi làm thủ tục. Người nhà mà tôi đưa vào khám, điều trị dù đã có thẻ bảo hiểm tự nguyện nhưng cũng lần đầu vào viện nên chưa có SỔ KHÁM BỆNH. Đến phòng THANH TOÁN VIỆN PHÍ, hỏi mua và nhận cuốn sổ tôi đưa 100.000 đồng để trả tiền mua sổ. Chắc không có tiền lẻ, và biết tôi đang lo lắng cho người bệnh, người nhân viên ở phòng Thanh toán Viện phí trả lại tờ 100.000 đ và bảo : Cháu xin biếu ông .Tôi như chiếc máy, cầm cuốn sổ và tờ giấy bạc vội vã nói lời cảm ơn mà không biết người nhân viên đã tặng cho tôi quyển sổ khám bệnh đó tên gì. Hoàn thành hồ sơ nhanh chóng, tôi lại được hướng dẫn đưa bệnh nhân đến phòng khám số I sát ngay phòng chờ của người đến khám bệnh. Do mặt bị sưng không thấy đường đi tôi phải dìu người bệnh vào trong phòng, chứng kiến lời thăm hỏi ân cần, ôn hòa, từ tốn của thầy thuốc phòng khám. Sau khi kiểm tra, người thầy thuốc khám bệnh đi ra khỏi phòng. Một lát sau một thầy thuốc khác mặc áo blu trắng tiếp tục kiểm tra lại bệnh nhân. Tôi không hiểu hai thầy thuốc nói với nhau điều gì , nhưng  dự đoán họ trao đổi với nhau để thống nhất kết luận và cho vào Viện điều trị. Sau khi hỏi kỹ tình trạng của bệnh nhân, biết bệnh tình của bệnh nhân không đến nỗi nguy hiểm, gia đình tôi tuy không xa bênh viện nhưng ngoài bệnh nhân, nhà chỉ có hai ông bà già không có điều kiện đi lại chăm sóc, tôi xin được điều trị ngoại trú.  Ra khỏi phòng khám tôi lại được hướng dẫn đến phòng nhận thuốc, phòng thanh toán và rời Bệnh viện. Lúc này đã hơn 17 giờ nhưng về mùa hè nên mặt trời vẫn chưa kịp xuống núi.



          Ngày ... tháng  ... năm 2016
         
          Mấy ngày sau, điều trị theo hướng dẫn cuả bác sĩ, bệnh tình của bệnh nhân thuyên giảm dần rồi khỏi hẳn.Niềm vui tràn ngập. Niềm vui không chỉ người nhà khỏi bệnh mà còn ở chỗ, trong lúc khó khăn, khi tâm trạng còn rối bời tôi được mọi người giúp đỡ. Thái độ, cung cách làm việc của các Bác sĩ, thầy thuốc, nhân viên phục vụ của Bệnh viên Đa khoa Yên Lập có nhiều đổi mới . Tôi quyết định ghi lại mấy dòng này để mong được nhiều người cùng biết, cũng là để thể hiện tấm lòng tri ân với các thầy thuốc. Một khó khăn nhỏ khi tôi viết mấy dòng này là ngày đưa bệnh nhân vào viện, tâm trạng tôi hết sức lo lắng nên không hề để tâm đến các bộ phận nào đã giúp đỡ mình mang , chứ nói gì đến tên các Bác sĩ, thầy thuốc, nhân viên tận tình giúp đỡ mặc dù ai cũng mang Thẻ công vụ với họ tên, chức danh của mình trước ngực. Thế là tôi quyết định quay lại Bệnh viện ghi lại tên các bộ phận, phòng chức năng để về bổ sung đầy đủ vào mấy dòng ghi chép này như đã nêu trên, còn họ tên các thầy thuốc, nhân viên phục vụ thay đổi hàng ngày nên tôi đành chịu vậy.

           Để khẳng định chắc chắn hơn những điều mình thấy, tôi quyết định dạo quanh một vòng quanh Bệnh viện. Quy mô, cơ sở vật chất, máy móc, thiết bị khám chữa bệnh được trang bị, nâng cấp thì ai cũng rõ.Trình độ, năng lực chuyên môn khám, điều trị cho bệnh nhân cũng cần phải có thời gian chứ không thể đòi hỏi chuyển biến trông thấy trong ngày một, ngày hai. Qua chuyện trò với các bệnh nhân đang điều trị và những người kiểm tra sức khỏe tại phòng khám, các bệnh nhân cho biết đã có những Bác sĩ tốt nghiệp hạng ưu ở trường Y về đây công tác hay có Bác sĩ vững vàng tay nghề đang được bệnh viện tiếp tục gửi đi đào tạo để nâng cao trình độ, tay nghề phục vụ lâu dài. Vấn đề trước mắt, vấn đề quan trọng là con người, là cung cách làm việc, cung cách quản lý đội ngũ cán bộ, nhân viên. Vấn đề này cũng được lãnh đao Sở Y tế nhìn nhận rõ, quan tâm, luân chuyển Bác sĩ, lãnh đạo trẻ về làm Giám đốc tại Bệnh viện. Trưởng thành và phát triển là nguyện vọng chung nhưng là một quá trình lâu dài, cần có thời gian tích lũy kinh nghiệm thực tiễn. Trong quá trình làm việc, vẫn là con người như mọi người, người thầy thuốc ở chỗ này, chỗ kia, việc cụ thể này,việc cụ thể nọ có thể chưa đáp ứng được yêu cầu của người dân đến khám chữa bệnh là điều không thể tránh khỏi

          Tôi không phải là phóng viên báo chí làm nhiệm vụ điều tra để có điều kiện đi sâu tìm hiểu hoạt động của Bệnh viện mà chỉ là công dân , là người đến khám, chữa bệnh, thấy gì, nghe được gì  ghi chép lại đúng như thế.  
.
          Sáng sáng, đạp xe đạp, rèn luyện sức khỏe của tuổi già, anh bạn tôi đã có một thời là lãnh đạo phụ trách khối văn hóa, xã hội huyện. Anh kể, trước đây, trong cuộc họp giao ban liên ngành, Giám đốc Trung tâm Y tế báo cáo các nhà vệ sinh của Bệnh viện tuy mới xây lên nhưng đều bị khóa chặt bởi bệnh nhân không biết sử dụng. Thế là nhân dịp này tôi quan tâm ghé mắt đến các phòng vệ sinh. Không như ngày nào, các phòng vệ sinh ở khu vực phòng khám đều mở toang, sạch sẽ . Tôi ghé vào phòng vệ sinh các khoa có bệnh nhân nằm điều trị để chứng kiến rõ thêm nhưng khi đi vào các khoa điều trị bệnh nhân đều bị bảo vệ ngăn lại bởi giờ này không phải giờ thăm bệnh nhân. Không phải bệnh nhân, không phải người chăm nuôi ,không được tùy tiện vào khu vực bệnh nhân điều trị mà tôi thì chẳng thuộc đối tượng nào trong đó.

          Lại quay về phòng Hành chính hỏi xin gặp Giám đốc Bệnh viện. Thực tình tôi cũng chẳng có việc gì để gặp Giám đốc bệnh viện nhưng nếu có dịp tiếp xúc tôi cũng muốn biết cách ứng xử, quan hệ của Giám đốc với công dân. Tôi cũng muốn trước khi xin gặp Giám đốc khi qua phòng Hành chính thái độ tiếp công dân ở đây thế nào và việc người dân xin gặp lãnh đạo Bệnh viện khó dễ ra sao. Không may cho tôi,  Giám đốc Bệnh viên đi công tác vắng. Nếu Giám đốc ở nhà, được gặp tôi cũng có phương án, lý do để trình bày : Đó là nói lại những gì mà mắt thấy, tai nghe với tư cách một công dân, một người vào Bệnh viện để khám và chữa bệnh.

                                                           Tháng 7-2016
                                                                   NC

Không có nhận xét nào: