KỶ NIỆM KHÔNG QUÊN
Đó là kỷ niệm về một cô giáo trẻ ôm tôi thật chặt khi tôi ngấp nghé độ tuổi U70 .
*
* *
Con gái anh bạn " Hội Lợn " ( Hội những người sinh năm Đinh Hợi ) của tôi ở Hà Nôi là Hiệu trưởng trường Mầm non một Công ty liên doanh với nước ngoài. Cháu gọi cho tôi tỏ ý đơn vị cháu muốn làm từ thiện cho một số học sinh miền núi khó khăn và nhờ tôi tư vấn về đối tượng đến tặng quà.
*
* *
Con gái anh bạn " Hội Lợn " ( Hội những người sinh năm Đinh Hợi ) của tôi ở Hà Nôi là Hiệu trưởng trường Mầm non một Công ty liên doanh với nước ngoài. Cháu gọi cho tôi tỏ ý đơn vị cháu muốn làm từ thiện cho một số học sinh miền núi khó khăn và nhờ tôi tư vấn về đối tượng đến tặng quà.
Nội dung cháu thông báo: trường cháu sẽ đến tặng quà hai trường Mầm non hoặc Tiểu học với 200 suất cho mỗi đơn vị. Mỗi suất gồm một bộ quần áo, chăn, giày, dép, cặp và vở học sinh . Ngoài quà tặng cá nhân, tập thể trường còn nhận thêm gạo, mỳ tôm, thực phẩm phục vụ cho học sinh nội trú.
Tôi nhận lời giúp cháu và trực tiếp báo cáo với Phòng GD&ĐT huyện để lãnh đạo phòng chỉ đạo việc tặng quà được phân phối đều ở các trường học và gợi ý cháu làm việc trực tiếp với phòng GD&ĐT. Nhất trí với đề nghị của tôi nhưng cháu muốn ngày giao nhận quà tôi tham gia cùng đoàn. Tôi thì nghỉ hưu đã gần chục năm và chuyển công tác đến đơn vị khác đã mười lăm năm nên cũng muốn ghé thăm để chứng kiến những đổi thay của trường học vùng cao.
Đúng hẹn, tôi cùng Trưởng phòng GD&ĐT huyện đón đoàn và đến thẳng trường Mầm non Trung Sơn. Xuống xe, đã thấy cô giáo Hiệu trưởng nhanh nhẹn bước vội về phía chúng tôi và luôn miệng :
Thầy. Em chào thầy. Ôi lâu lắm rồi mới lại được gặp thầy ... , vừa đi cô vừa đưa hai tay dương cao chào đón. Gặp nhau. Tôi đưa tay ra phía trước nhưng cô giáo lại bảo : Không, không em không bắt tay mà em phải được ôm thầy cơ. Nói rồi cô choàng lấy ôm tôi thật chặt giữa sân trường với sự ngỡ ngàng của các cô giáo trẻ, phụ huynh học sinh và các thành viên của đoàn từ Hà Nội về đây. Tôi thực sự xúc động với tình cảm chân thật của một giáo viên dành cho mình mà trong thâm tâm, tôi nghĩ mình chưa xứng đáng được dành tình cảm yêu mến như vậy. Tôi vòng hai tay ôm lấy cô giáo với tình cảm người anh với em gái, thủ trưởng và chiến sĩ trên cùng trận tuyến năm xưa .Thật tiếc là không ai kịp ghi lại một tấm hình mặc dù trong đoàn rất nhiều người có phương tiện ghi hình, mặt khác mọi người cũng không nghĩ tôi được đón bằng tình cảm đặc biệt như vậy để ghi hình. Là Hiệu trưởng, phải bận rộn làm việc với đoàn nhưng cô luôn tranh thủ ôn lại những kỷ niệm những ngày cùng làm việc. Tôi thì không nhớ hết nhưng cô bảo : Có lần, trời mưa mấy ngày, khi về họp tại phòng GD&ĐT, thầy hỏi em từ trường về phòng bằng phương tiện gì . Em trả lời là vừa đi bộ, và đi nhờ xe công nông một chặng. Nghe vậy, thầy quay lại bảo cán bộ nghiệp vụ phòng phải truyền đạt ngắn gọn để chúng em còn kịp về đến nhà trước khi trời tối. Em nhớ lắm .
Thầy. Em chào thầy. Ôi lâu lắm rồi mới lại được gặp thầy ... , vừa đi cô vừa đưa hai tay dương cao chào đón. Gặp nhau. Tôi đưa tay ra phía trước nhưng cô giáo lại bảo : Không, không em không bắt tay mà em phải được ôm thầy cơ. Nói rồi cô choàng lấy ôm tôi thật chặt giữa sân trường với sự ngỡ ngàng của các cô giáo trẻ, phụ huynh học sinh và các thành viên của đoàn từ Hà Nội về đây. Tôi thực sự xúc động với tình cảm chân thật của một giáo viên dành cho mình mà trong thâm tâm, tôi nghĩ mình chưa xứng đáng được dành tình cảm yêu mến như vậy. Tôi vòng hai tay ôm lấy cô giáo với tình cảm người anh với em gái, thủ trưởng và chiến sĩ trên cùng trận tuyến năm xưa .Thật tiếc là không ai kịp ghi lại một tấm hình mặc dù trong đoàn rất nhiều người có phương tiện ghi hình, mặt khác mọi người cũng không nghĩ tôi được đón bằng tình cảm đặc biệt như vậy để ghi hình. Là Hiệu trưởng, phải bận rộn làm việc với đoàn nhưng cô luôn tranh thủ ôn lại những kỷ niệm những ngày cùng làm việc. Tôi thì không nhớ hết nhưng cô bảo : Có lần, trời mưa mấy ngày, khi về họp tại phòng GD&ĐT, thầy hỏi em từ trường về phòng bằng phương tiện gì . Em trả lời là vừa đi bộ, và đi nhờ xe công nông một chặng. Nghe vậy, thầy quay lại bảo cán bộ nghiệp vụ phòng phải truyền đạt ngắn gọn để chúng em còn kịp về đến nhà trước khi trời tối. Em nhớ lắm .
Xin dành vài lời về cô Hiệu trưởng. Là một cô gái người dân tộc Mường xã Trung Sơn, sau khi học xong THCS, xin Chủ tịch xã hợp đồng dạy lớp Mẫu giáo 3 độ tuổi . ( Giáo viên Mầm non các xã ngày ấy do Chủ tịch xã hợp đồng và trả lương bằng thóc theo vụ hoặc cấp đất để tự lo lương thực ). Rồi cô được cử phụ trách xây dựng, quản lý phong trào Mẫu giáo xã. Vượt qua bao khó khăn với công việc gia đình khi chồng ở nhà làm ruộng và nuôi con ăn học như bao cô gái khác, cô đã đi học thêm để hoàn thành chương trình Trung học Bổ túc văn hóa rồi theo học và tốt nghiệp trình độ Đại học Sư phạm Giáo dục Mầm non .
Cô giáo đã ôm tôi giữa sân trường và để lại kỷ niệm không quên trong tôi là cô giáo Đinh Thị Đào, Hiệu trưởng trường Mầm non xã Trung Sơn, Yên Lập.
NC
NC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét