( Kể chuyện vui này vì bạn bè kết nối của tôi đều trên 18 tuổi cả )
Cánh chúng tôi sinh ra trong kháng chiến chống Pháp, đa số chỉ học hết cấp II ( lớp 7 ), rất ít người học lên cấp III. Ra trường đứa vào bộ đội, đứa đi Thanh niên xung phong, đứa học nghề trung cấp rồi lưu lạc khắp mọi miền đất nước. Nhờ công nghệ thông tin phát triển rồi chúng tôi cũng liên hệ được với nhau tổ chức gặp mặt. Gọi hội lớp, hội cùng trang lứa, hội bạn bè … đều đúng cả. Gặp nhau ai cũng muốn biết mấy chục năm qua mỗi người làm ăn thế nào. Nghe thông báo lại, điều vui mừng cánh bạn bè chúng tôi ai cũng tiến bộ, lúc này, lúc khác không cấp Trưởng thì cũng cấp Phó. Này nhé, anh A thì Trưởng đoàn … nhạc hiếu xã, chị B thì Phó Tổ trưởng thu gom phế liệu đô thị. Anh C, Trưởng ban bảo vệ, lão Đ lại phó Chi hội Câu lạc bộ cờ tướng , vân vân và vân vân. Tôi may mắn chỉ huy hoạt động của một trường học đầu tỉnh. Trường có trên trăm giáo viên, ngàn học sinh nhưng hễ tôi gõ 6 tiếng trống là tất cả răm rắp vào lớp, gõ 3 tiếng đều ra khỏi lớp và chỉ khi tôi gõ một hồi dài thì ai nấy mới được ra về .
Gặp nhau ai cũng thi kể về mình và rất vui vẻ vì ai cũng tiến bộ, duy nhất chỉ một bà bạn già vốn là Giảng viên một trường Đại học nghỉ hưu chẳng thấy phát biểu ý kiến nào. Ngày con gái, bà thuộc người chăm chỉ, thuỳ mỵ ít thể hiện mình. Bây giờ sau mấy chục năm vẫn vậy. Khi bị truy hỏi về đời tư, bà chậm rãi : Em thì không được như các anh, các chị, suốt đời chỉ là Giáo viên. Tốt nghiệp Đại học, trường giữ lại làm Giảng viên và sau mấy chục năm, về hưu cũng vẫn là Giảng viên. À mà em tiến bộ nhất chỉ là một lời khen TIẾN BỘ VƯỢT BẬC. Rồi bà thủng thẳng kể rằng : Ra trường, có việc làm, sau vài năm em xây dựng gia đình. Cưới nhau, đêm tân hôn, sau hơn một tiếng đồng hồ thành " đàn bà " , chồng em lại tiếp tục “ chuyện ấy “. Em ngơ ngác bảo chồng : Từ nhỏ em nghe mẹ nói với năm anh em bọn em cứ ba năm mẹ đẻ một đứa cơ mà. Chồng em cười không nói gì nhưng khi “ hoạt động “ anh cứ nhắc đi nhắc lại : “ Này, thì ba năm một đứa này “
…
Chung sống được một tuần thì chồng em không còn “ nhiệt tình “ như mấy ngày đầu, đêm đêm em biết nghĩa vụ làm vợ của mình nhắc anh nghĩa vụ người chồng và bảo : Anh yên tâm, em không thành Âu cơ đâu mà lo. Chồng em ngáp dài một cái rồi nói : Em tiến bộ vượt bậc rồi nằm lăn ra ngủ .
Chung sống được một tuần thì chồng em không còn “ nhiệt tình “ như mấy ngày đầu, đêm đêm em biết nghĩa vụ làm vợ của mình nhắc anh nghĩa vụ người chồng và bảo : Anh yên tâm, em không thành Âu cơ đâu mà lo. Chồng em ngáp dài một cái rồi nói : Em tiến bộ vượt bậc rồi nằm lăn ra ngủ .
Nghe bạn kể xong, cánh chúng tôi té ngửa ra mấy cái chúc Trưởng, chúc Phó kia chẳng là gì cả mà chỉ thầm tiếc được một lời khen .
Tháng 9 -2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét