Tản mạn một buổi tối mùa hè
Sang hè, ngày dài hơn. Cơm nước xong xuôi đã hơn 20 giờ.Tối thứ 7, cầm điều khiển lướt qua chương trình trên vô tuyến. Có mấy kênh bắt đầu chương trình truyền hình trực tiếp phát thưởng, khai hội gì đấy. Có kênh phát đi chương trình ca nhạc, văn nghệ giải trí. Đâu đâu cũng thấy hình ảnh nhiều chân dài, váy ngắn. Đâu cũng thấy các ca sĩ hét to và nhảy chôm chôm trên sân khấu. Bà xã ngồi bên bật lên : Toàn một lũ điên điên khùng khùng.
Để ti vi cho bà xã tự chọn chương trình phù hợp, tôi lần tìm trong đống sách vở những cuốn sổ ghi chép đã ngả màu. Thói quen kỳ lạ. Mỗi khi rỗi tôi thường lục tìm những kỷ niệm lưu giữ bằng hình ảnh hay ghi chép. Ghi của mình và chép của thiên hạ.Tấm hình cô gái Ngọc Hà ( Hà Nội ) tưới hoa ven bờ hồ cạnh xác mảnh vỡ máy bay B52 in thành lịch treo tường từ năm 1973, đến nay tôi vẫn rất yêu thích. Không phải đấy là tấm ảnh duy nhất. Hình ảnh mấy nữ chiến sĩ thông tin nét mặt trẻ trung, yêu đời, vui vẻ sau ca trực chiến được anh bạn ghi thêm dòng chữ phía dưới : "Quên làm sao được nụ cười. Với chiếc răng khểnh, yêu đời biết bao ". Một con tem khá phổ biến được một nhà nhiếp ảnh ghi lại thời Mỹ dùng không quân đánh phá miền Bắc. Từ tấm ảnh, thành con tem nổi tiếng mà ai cũng biết qua mấy câu thơ của Tố Hữu với tựa đề : Tấm ảnh
O du kích nhỏ giương cao súng
Thằng Mỹ lênh khênh bước cúi đầu
Ra thế to gan hơn béo bụng
Anh hùng đâu cứ phải mày râu.
Và một o du kích nữa thật đẹp. Bên bờ biển gợn sóng, vai khoác súng trường, chân đất, quần xắn dưới đầu gối ( chứ không phải dưới bẹn như mấy cô ca sĩ nhảy nhót vừa thoáng qua trên TV ) một tay giữ dây súng, một tay kéo xác mảnh máy bay Thần Sấm của không lực Hoa Kỳ.Tấm hình người con gái giản dị mà đẹp và có sức hút mạnh mẽ lạ lùng. Kèm theo còn cả một tập ảnh và những bài thơ cắt ra từ trên báo viết. Những lưu niệm được xem đi, xem lại nhiều lần mà không hề chán.
Đang miên man trôi theo những ký ức, bà xã chuyển kênh truyền hình. Một ca sĩ tên Đàm Đàm gì đó hét lên câu hát : " Xin lỗi tình yêu , ngàn lần xin lỗi tình yêu ...thật khó nghe choáng cả tai. Tôi chưa kịp nhắc giảm bớt âm lượng thì bà xã đã vội chuyển qua một kênh hình khác. Câu hát của gã ca sĩ kia vô tình nhắc tôi lục tìm cuốn sổ ghi bài hát. Thời chúng tôi, thích bài hát nào thì tự tay chép vào sổ. Làm gì có tập sách in các bài hát hay băng đĩa, ghi âm như bây giờ. Lần giở từng trang sổ, tôi như sống lại một thời thanh niên sôi nổi với lý tưởng chiến đấu giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. " Ta vượt trên triền núi cao Trường Sơn. Đá mòn mà đôi gót không mòn. ... .Ta đi từ phương xa gió ngàn đưa chân ta về quê hương. Quân về trong gió đang dâng triều lên. Ôi núi rừng che ta, núi rừng bao vây quân thù bốn phía ... Ta đi theo theo ánh lửa từ trái tim mình " ( Bước chân trên dải Trường Sơn ). Rồi " đường tôi đi, núi chênh vênh có mây bay dưới chân giăng thành. ... Đời tôi như cánh chim bay, cánh chim bay suốt dãy Trường Sơn. Ôi non xanh núi biếc, luôn luôn dìu chân tôi bước tiếp ... ( Đời giao liên ). Thế hệ chúng tôi, trong cuốn sổ nào mà không ghi bài " Tự nguyện "
Nếu là chim tôi sẽ làm loài bồ câu trắng
Nếu là hoa tôi sẽ là một đoá hướng dương
Nếu là mây tôi sẽ là một vầng mây ấm
Làm người tôi sẽ chết cho quê hương
.........................
Gian khổ, hy sinh mà nhẹ nhàng, phơi phới. Dù không ghi lại nhưng lúc này tôi vẫn như nghe văng vẳng tiến ca trong sáng, lảnh lót như chim của Tường Vi trên đài Tiếng nói Việt Nam
Non xanh choàng mây trắng
Hò lên bạn đời ơi
Ta ôm tình đất nặng
Lên ôm ấp mây trời
Núi ơi cao mấy tầng
Sao bằng tình đời ta
Súng ơi vai mấy nặng
Sao bằng tình quê nhà
Bàn chân không đạp đất
Thoắt đạp mây nửa lưng
Chân trời hừng đỏ rực
Chiến công bừng quê hương.
Hãy cho tôi sống lại những năm tháng tuy khó khăn, vất vả nhưng tràn đầy niềm tin, tràn đầy nhựa sống với một lý tưởng cao đẹp, trong sáng. Cuộc sống ấy đâu rồi hay chỉ còn trong những lưu vật kỷ niệm.
Tháng 6 Tân Mão
TG
4 nhận xét:
TEM nhé!
Chúc bác Cu Nguyen ngày mới an lành!
Người già nhiều khi sống trong kí ức
Thầy Đoan ghé đọc chớ cười nghe ?
Người già nhiều khi sống trong kí ức
Thầy Đoan ghé đọc chớ cười nghe ?
Hãy cho tôi sống lại những năm tháng tuy khó khăn, vất vả nhưng tràn đầy niềm tin, tràn đầy nhựa sống với một lý tưởng cao đẹp, trong sáng. Cuộc sống ấy đâu rồi hay chỉ còn trong những lưu vật kỷ niệm.
Đăng nhận xét