( Người viết Xin được thầy Văn Như Cương tha tội
)
Chuyện kể rằng : Một thầy giáo già, râu tóc bạc phơ, dẫu giấu
nuôi lợn trên gác hai mà vẫn không đủ sống . Xa quê, vẫn đau đáu ngày Vô xứ
Nghệ, ghé Quán hành, uông chén rượu Gừng, chuyện Cà Riềng, cà Tỏi
Biết ước mơ tuy đơn giản nhưng bạn của thầy vẫn ngăn lại bảo : Ông không về đến
đất Nghệ đâu bởi Qua đất Thanh, bị Lèn liền, thoát Hàm Rồng, vân còn Chẹt, đến
Quẳng Xương, còn Tĩnh Gia, chẳng thoát Còng
Nghe vậy thầy tôi ngửng mặt lên trời mà than rằng : Làm
thầy giáo, tháo hết giày, tháo
cả ủng, thủng cả áo , lấy giáo án, dán áo.
Bạn thầy nhìn thầy nheo đôi mắt cười cười, thủng thẳng : Chọn
nhà
trường, phải nhường trà , nhưng chớ nhường
hết hoa để nhòa hết hương, gầy dơ xương, vẫn giương cốt (
cốt cách ) ông nhé .
Nghe đến đấy thầy tôi tâm đắc chạy đến của hàng bánh mì
mua luôn hai chiếc pate tự thưởng cho mình và đãi bạn .
Viết
nhân khi về vườn vẫn đi dạy thêm
NC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét